Quyển 19 - Chương 12: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 12: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 12: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Người trong cung đều biết bỗng nhiên có thêm một vị Đại hoàng tử, mà vị này còn được bệ hạ đặc biệt ưu ái, dĩ nhiên liền có không ít người nảy sinh tính toán, mà những người suy tính nhiều nhất, vẫn là mấy vị nương nương ở hậu cung kia, đặc biệt là các nương nương chưa có con nối dòng.
Mẹ ruột của Nhàn Mạch đã chết, mà tuổi cậu vẫn còn nhỏ, vậy nhất định sẽ cần một mẫu phi để quản giáo cậu, huống chỉ trước đây, cậu đều sống ở lãnh cung không người hỏi đến kia, đừng nói là biết chữ, ngay cả rất nhiều lễ nghỉ cung đình cũng không hiểu được, trẻ nhỏ đương nhiên là cần có mẫu thân, vấn đề là ở chỗ, bệ hạ sẽ giao cậu cho vị phi tử nào nhận làm con.
Đối với nữ nhân hậu cung, có con cái chính là một chuyện rất quan trọng, tuổi già nhan sắc suy tàn là một quá trình cực kỳ nhanh chóng, mà sau khi lớn tuổi không còn nhan sắc, thì điều có thể khiến bệ hạ ghé mắt, cũng chỉ có con cái mà thôi.
"Điện hạ, An phi nương nương tới."
Đại thái giám cung Nghỉ Hòa là Lộ Hữu Đức tiến vào tầm điện bẩm báo.
Nhàn Mạch vừa mới tỉnh, nghe thấy giọng của Lộ Hữu Đức liền nhíu mày. Lộ Hữu Đức biết đây là biểu hiện không vui của điện hạ, bởi vì mấy ngày nay số nương nương mượn cớ tới thăm điện hạ thật sự là quá nhiều, xem ra hôm nay vị An phi này cũng là vì không muốn chạm mặt phi tần khác mà xấu hổ, nên mới sáng sớm đã tới đây.
Nhưng vị điện hạ này lại thích dính giường.
Không, cũng không phải cậu thích nằm trên giường, chỉ là cậu sẽ hết sức tức giận khi bị đánh thức thôi, việc tự mình tỉnh ngủ và việc bị người khác đánh thức, vĩnh viễn là hai việc khác nhau.
"A Mạch ngoan, ngươi phải nhớ kỹ, không thể tùy tiện tức giận được, như thế sẽ khiến người ta bàn tán lung tung."
Phong Quang ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt đầu cậu. Cũng giống như mấy ngày hôm trước, Lộ Hữu Đức tại tạ Cùng phát hiện ra, đứa trẻ vốn đang âm trầm tức giận, hiện tại đã hoàn toàn không còn sắc mặt giận dữ.
Nhàn Mạch xuống giường, bắt đầu tự mình mặc quần áo, loại chuyện mặc quần áo rửa mặt chải đầu này, cậu đều tự mình làm lấy hết, bởi vì cậu Không bao lâu sau, Nhàn Mạch liền xuất hiện ở đại điện.
An phi là một nữ tử Giang Nam dịu dàng, phụ thân nàng chỉ là một quan nhỏ ở Giang Nam, việc nàng có thể đoạt được một vị trí phi tần, coi như đều là thành quả do chính nàng nỗ lực đạt tới, nhà mẹ đẻ của nàng cũng không thể giúp được nàng điều gì, ngược lại, nàng chỉ cầu mong đám người nhà mẹ đẻ kia không liên lụy đến mình là đã tốt lắm rồi.
Nhìn thấy đứa trẻ đi ra từ bên trong, nàng lập tức hành lễ, sau đó nở một nụ cười dịu dàng,"Đại hoàng tử, xin thứ cho thiếp thân hôm nay mới đến gặp Đại hoàng tử điện hạ."
Nhàn Mạch mặt không biểu cảm.
Ý cười trên mặt An phi có một phần xấu hổ.
Phong Quang đi theo bên cạnh hắn suốt cả hành trình liền bất đắc dĩ nói:
"A Mạch..."
"Mời ngồi."
Nhàn Mạch rốt cuộc cũng có phản ứng.
An phi cười, lúc này mới lại ngồi xuống,"Nghe nói Đại hoàng tử hồi nhỏ lớn lên ở lãnh cung, nhưng hiện giờ thấy phong độ bậc này, thiếp thân lại cảm thấy cũng không kém hơn bất cứ vị hoàng tử nào khác."
"Ừm."
Đối với mấy lời nịnh hót, Nhàn Mạch đáp lại ngắn gọn lạnh nhạt cực kỳ.
Thực ra nếu không phải Phong Quang vẫn còn đang ở một bên vỗ vỗ đầu cậu, cậu liền ngay cả chữ "Ừm" cũng sẽ lười nói ra.
An phi chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có thể là vì xuất thân và cảnh ngộ lúc trước, cho nên mới cứng nhắc đờ đẫn như vậy, không thạo việc lõi đời, trong cung này có ai là không phải ngày ngày tươi cười trước mặt người khác? Ngay cả khi trong lòng chán ghét, bọn họ cũng sẽ bày ra vẻ mặt tươi cười để biểu hiện phong độ của bản thân.
An phi cũng không hổ là nhân vật đã lăn lộn chốn hậu cung vài chục năm, đối mặt với loại tình huống dễ trở nên tẻ ngắt thế này, mà nàng còn có vẻ rất thành thạo, nói với cung nữ phía sau:
"Tiểu Hà, đem lễ vật ta chuẩn bị cho điện hạ ra đây."