Quyển 19 - Chương 24: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 24: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 24: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Tại Diễn Võ Trường, Lam Chiêu nhìn về phía người đang đi tới, lạnh giọng,"Hôm nay Đại hoàng tử đến muộn."
"Phải, ta cam nguyện chịu phạt."
Phong Quang vừa nghe liền nóng nảy,"Cũng vì ngươi bị người của Vân phi kia chặn đường thôi, về tình cảm thì có thể tha thứ, ngươi nói rõ ràng với hắn đi."
Nhàn Mạch không nói gì.
Đứa nhỏ này, cũng quá quật cường rồi đấy!
Lam Chiêu thấy Nhàn Mạch quyết đoán nhận sai như vậy thì quả thực có chút bất ngờ, tiếp sau đó, hắn lại nhíu mày nói:
"Hôm nay ngươi rút kiếm, đã xảy ra chuyện gì?"
"Trên đường gặp người của Vân phi nương nương, bọn họ muốn mời ta đi làm khách."
"Người rút kiếm có khiến ai bị thương không?"
"Chỉ chặt đứt cánh tay một tên thái giám."
Nhàn Mạch ăn ngay nói thật, không có nửa phần gian dối. Phong Quang cuống lên, một đứa trẻ mười hai tuổi như cậu đã dùng kiếm chém đứt cánh tay một người, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nói không chừng người ta còn có thể cho rằng cậu bản tính thích máu me, tàn nhẫn vô đạo.
Lam Chiêu lại chỉ sửng sốt trong giây lát, rồi bỗng nhiên cười một tiếng, nam nhân cứng nhắc như hắn bỗng nhiên lại nở nụ cười, cũng thật giống như cây vạn tuế ra hoa, vừa hiếm vừa lạ,"Chẳng qua chỉ là một tên thái giám mà thôi, nếu ngươi muốn tới chỗ ta để học, hắn dĩ nhiên không có quyền ngăn cản, cho dù ngươi giết hắn cũng chẳng sao."
"Dạ, sư phụ."
Nhàn Mạch nghiêm túc gật đầu, dự định lần sau sẽ thật sự làm như lời Lam Chiêu nói.
Thái dương Phong Quang giật giật.
Lam Chiêu chỉ quan tâm đến chuyện quân doanh, hắn không nhàn rỗi thảnh thơi như Trâu Hợp mà ngày nào cũng hỏi thăm chuyện đồn đại ở hậu cung, nhưng hiểu biết thông thường thì hắn vẫn có, Vân phi tên là Trác Vân, là công chúa tiền triều. lúc Nhàn Nhương thành lâp triều đai mới. viêc đầu tiên chính là nạp Trác Vân làm phi, chuyện thứ hai mới là tuyên bố lập hậu, Trác Vân từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ được sủng ái, nếu không trong hậu cung con nối dõi thưa thớt như vậy, nàng cũng sẽ không có được một trai một gái.
Nhưng Trác Vân này, cũng là người có tiếng ghen tị, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi Nhàn Nhượng đưa Nhàn Mạch cho Trác Vân chăm sóc, chỉ trong chớp mắt, mà Trác Vân đã ném đứa nhỏ này tới lãnh cung, bởi vì nàng ta yêu Nhàn Nhượng, cho nên không thể chịu đựng được Nhàn Nhượng sinh con với nữ nhân khác.
Hôm nay Nhàn Mạch không đến cung điện của Vân phi là chính xác, cậu chỉ cần vừa đến đó thôi, liền không biết sẽ bị nàng ta làm khó dễ đến thế nào.
Lam Chiêu tán thưởng sự tàn nhẫn của Nhàn Mạch, giết địch trên chiến trường, quả thực cần có sự tàn nhẫn như vậy, hắn không bao giờ nói đến chuyện hậu cung ở trước mặt bệ hạ, nhưng nếu như bệ hạ tức giận, hắn vẫn sẽ nguyện ý xin tha thay cho Nhàn Mạch.
"Tuy nói hôm nay ngươi đến trễ là có lý do, nhưng đến trễ chính là đến trễ, cho nên ta muốn phạt ngươi, ngươi cũng không có ý kiến, đúng không?"
"Dạ phải."
Nhàn Mạch cúi đầu,"Sư phụ muốn phạt ta như thế nào, ta cũng đều không có ý kiến."
"Vậy được, buổi trưa hôm nay, ngươi ở lại Diễn Võ Trường, đến khi mặt trời nóng nhất, ngươi hãy đứng phơi dưới nắng một canh giờ."
Nhàn Mạch không hề do dự trả lời:
"Dạ"
"Không được!"
Phong Quang kêu lên:
"Hiện tại đang là tháng sáu, thời tiết nóng như vậy, ngươi bị cảm nắng thì làm sao bây giờ!?"
Cậu hơi hơi ngước mắt, vẫn không lên tiếng, mà chỉ dùng đôi mắt chứa ý cười của mình nói với cô, cậu sẽ không sao cả.
Phong Quang bỗng nhiên ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Lời Lam Chiêu nói ra, trước nay đều chưa bao giờ là giả bộ, khi mặt trời chói chang nhất, Nhàn Mạch đứng giữa Diễn Võ Trường, chung quanh canh giờ của cổ đại, có nghĩa là hai tiếng.
Phong Quang nhìn về phía Lam Chiêu ngồi dưới bóng cây cách đó không xa, hắn đang ở nơi đó thành thơi uống trà, trái lại, Nhàn Mạch thì đứng dưới ánh nắng chói chang, khuôn mặt mất bao lâu mới nuôi được ra mềm mềm trắng trắng, giờ tại bị phơi nắng đến đỏ bừng.