Quyển 19 - Chương 37: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 37: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 37: Công lược trang chủ đại nhân có độc
"Hóa ra Nhị hoàng đệ cũng giống ta, đều gấp không chờ nổi mà muốn tới chúc mừng đại hôn của sư phụ sao?"
Lam Chiêu nghe được một tiếng Nhị hoàng đệ kia của Nhàn Mạch, liền cười nói:
"Ngươi biết mà, xưa nay ta và hắn không hề giao thiệp, hôm nay hắn tới phủ tướng quân, chỉ sợ là do Vân phi chỉ dẫn."
Còn mục đích ấy à... Nói thế nào thì, ở trong triều Lam Chiêu cũng có một vị trí nhỏ, Vân phi đương nhiên là muốn mượn sức hắn, để đến sau này khi tranh đoạt ngôi vị, hắn sẽ có thể đứng về phía Nhàn Lung.
Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới ngay.
Nhàn Lung đi thẳng tới trước mặt mọi người, nhìn thấy Nhàn Mạch liền nở rộ một nụ cười rạng rỡ,"Đại hoàng huynh, ngươi cũng tới à."
Nhàn Lung năm nay mười một tuổi, cha mẹ cậu ta có ngoại hình không tồi, dĩ nhiên cậu ta cũng trông không tệ, Phong Quang nhìn chằm chằm Nhàn Lung trong chốc lát, thuận miệng nói:
"Đứa nhỏ này lớn lên mà không hề xấu đi, tương lai cũng là một anh chàng cực kỳ đẹp trai đó."
Nhàn Mạch chợt cười lạnh một tiếng. Phong Quang khựng lại, không dám nói lời nào.
Nhàn Lung hiểu lầm tưởng Nhàn Mạch vì nhìn thấy mình nên không vui, đôi mắt trong suốt của cậu ta hiện ra vẻ tội nghiệp "Đại hoàng huynh, đã rất lâu rồi đệ không gặp huynh."
Hắn cùng Vân phi sống ở cung Hồi Mộng, mà Nhàn Mạch lại ở cung Nghỉ Hòa, đây hoàn toàn là hai hướng ngược nhau, mà Vân phi lại luôn coi Nhàn Mạch là cái đinh trong mắt, luôn lo lắng hẳn sẽ hại con của mình, nên càng không cho phép Nhàn Lung tới gần Nhàn Mạch.
Nhàn Mạch mỉm cười khách sáo,"Đã lâu không gặp, Nhị hoàng đệ khỏe không?"
Nhàn Lung vừa nghe đại hoàng huynh quan tâm đến mình, lại lập tức vui vẻ ra mặt,"Đệ rất khỏe, chỉ là gần đây phụ hoàng bắt đầu muốn đệ tập vỡ, đệ cảm thấy rất mệt..."
Đứa bé Nhàn Lung này, có một mẫu thân cưng chiều mình, còn có một cơ gì cũng không có, kỳ thật nếu như nói với người không biết hắn, rằng hắn là con trai của Vân phi, phỏng chừng trong mười người sẽ có đến chín người không tin mất.
Có lẽ là nhìn ra Nhàn Mạch đang không kiên nhẫn, Lam Chiều mở miệng nói:
"Nhị hoàng tử, ta đang muốn đưa Đại hoàng tử đến phòng cho khách nghỉ ngơi, các ngươi nếu muốn nói điều gì, không ngại thì để ngày mai lại trò chuyện tiếp nhé."
"Được..."
Nhàn Lung tránh ra một bước, nói với Nhàn Mạch đang chuẩn bị rời đi:
"Đại hoàng huynh, ngày mai chúng ta lại gặp."
Nhàn Mạch mỉm cười gật đầu, rời khỏi đó rất nhanh.
Ở trong phòng dành cho khách, Phong Quang nói:
"Ta cảm giác vị Nhị hoàng tử kia hình như rất thích ngươi, ngươi cũng đừng lạnh nhạt với người ta quá, rốt cuộc thì cậu ta là cậu ta, mẹ cậu ta là mẹ cậu ta, hơn nữa tính cách mềm mại này của cậu ta cũng chẳng giống mẹ cậu ta chút nào mà."
Ngón tay Nhàn Mạch nhẹ nhàng gõ gõ vào cái ly, chậm rãi nói:
"Phong Quang nói tốt cho nó, là vì nó đẹp sao?"
"Cái này... Đương nhiên không phải!"
Cô vội vàng bay tới bên cạnh hắn tỏ lòng trung thành,"A Mạch chính là người đẹp nhất, sao ta lại vì một thằng nhóc chưa lớn, ngoại hình chưa phát triển như Nhàn Lung mà nói tốt cho hắn đây?"
"Vậy thì tốt..."
"Cái gì tốt cơ?"
Đương nhiên là vì hắn đỡ phải mất công sức đi phá hủy cái mặt đáng ghét của thằng nhóc kia rồi.
Nhàn Mạch không đáp, chỉ nhẹ giọng nói:
"Đêm nay sẽ có pháo hoa."
"Pháo hoa à..."
Phong Quang bất chợt hiểu ra,"Ngươi nói hôm nay mang ta ra ngoài, không phải là để đưa ta đi xem pháo hoa đấy chứ?. '
"Phải."
Hắn hào phóng thừa nhận, khóe môi giữ nụ cười mỉm đẹp đẽ, hắn nói: Giọng điệu này tùy ý đến cực điểm, nhưng hắn cố tình dùng giọng điệu tùy ý như vậy, thái độ không chút để ý này, càng khiến người ta cảm nhận được việc hắn nhớ kỹ sở thích của cô là một chuyện thực bình thường, cũng là một chuyện đã tập mãi thành quen.
Phong Quang mãi không nói thành lời.