Quyển 19 - Chương 57: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 57: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 57: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Phong Quang thiếu chút nữa bị sặc hoa quả. Cô mãi mới nuốt xuống được, quay về phía Liễu Niệm Phong kinh hoàng nói:
"Ngươi đừng có mà xằng bậy!"
Cô không nghỉ ngờ bản lĩnh của hắn chút nào, rốt cuộc thì hắn cũng chính là lão yêu quái sống hơn ba trăm năm, ngay cả vụ tàn sát hoàng thất nước Nam Tương 300 năm trước cũng do hắn tạo thành, cho nên cô căn bản không hề nghĩ rằng hắn đang nói giỡn.
Liễu Niệm Phong thở dài cực kỳ tiếc nuối "Thôi được, nếu Phong Quang không đồng ý với phương pháp này."
Phong Quang không nói gì, dứt khoát làm bộ không nghe thấy, cũng không nói tiếp.
Khó có khi Hạ Triều không còn lời gì để nói, ông đờ đẫn mặt mày:
"Chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn... bàn bạc kỹ hơn mới ổn.
Hiện tại ông đã quên luôn cả việc hắn muốn phản đối Phong Quang gả cho Liễu Niệm Phong.
Đúng lúc này, có người tới thông báo,"Vương gia, Tứ hoàng tử ngài ấy... ngài ấy dẫn theo nhị tiểu thư tới vương phủ."
Hạ Triều còn chưa kịp nói gì, một nam nhân phong thần tuấn lãng liền bước vào từ ngoài cửa, hắn sang sảng cười nói:
"Hôm nay ta không mời mà tới, hy vọng không làm phiền Vương gia cùng Vương phi."
Không, ngươi đã làm phiền rồi.
Trong phòng không ai tiếp lời, mọi người đều im lặng nhìn hắn. Tuy Hiên Viên Phi da mặt dày, nhưng hiện giờ cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Lãnh Khuynh Tuyệt bên cạnh hắn nhìn lướt qua mọi người ở đây, cười nhạo một tiếng,"Hôm nay ta tới, vì muốn đưa mẹ ta đi."
À... Mọi người vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lãnh Khuynh Tuyệt chỉ cảm thấy khí phách uy vũ của mình đã khiến mọi người ở đây kinh sợ, vẻ mặt cô ta càng kiêu ngạo hơn,"Từ hôm nay trở đi, ta không còn là thứ nữ Hạ Vô Oán của Kính vương phủ nữa, mà là y độc tiên tử Lãnh Khuynh Tuyệt!" chấn động, một thiếu nữ mà lại có khí thế mạnh mẽ kinh người đến vậy, thật sự khiến người ta kinh hãi.
Hiên Viên Phi đứng cạnh cô rung động trong lòng, đôi mắt hắn nhìn cô rốt cuộc đã không chứa nổi một người nào khác, mà khuôn mặt bình thản của vị công tử áo trắng đối diện kia, cũng không ngăn được rung động trong ánh mắt, chỉ cảm thấy một thiếu nữ khác thường như thế, thật sự thú vị.
Mấy dòng miêu tả phía trên, đều là do Lãnh Khuynh Tuyệt ảo tưởng. Mà tình huống thực tế là. . Phong Quang "phốc" một tiếng bật cười, sau đó liền bị sặc bởi miếng dưa chưa kịp nuốt xuống. Liễu Niệm Phong nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ôn hòa nói:
"Không ai dám tranh ăn với nàng, ăn nhanh như vậy làm gì chứ?"
"Ta chỉ là không cẩn thận..."
Cô kinh ngạc phát hiện lúc này mình đang ngồi trong lòng hắn. Vừa quay đầu nhìn, liền thấy sắc mặt cha mẹ cô đều không tốt lắm, mà cô lại vốn ngồi bên cạnh mẹ cô. Ý thức được tư thế hiện tại thật sự không ổn, cô muốn nhảy xuống, hắn liền giữ cổ tay cô, không cho cô rời khỏi cái ôm của hắn.
Mặt Phong Quang tối sầm,"Lần sau ngươi có thể đừng dùng roi câu ta tới như vậy hay không, ngươi như vậy sẽ khiến ta nghĩ, bản thân mình là một con cá bị ngươi câu đi."
Hắn ôn nhu cười,"Nếu vậy thì cũng là một mỹ nhân ngư."
Mặt cô không kìm chế được mà đỏ bừng lên.
Hiện tại đang là sân khấu của nữ chính đó, các người mau nhìn hết sang phía cô ấy đi!
Lãnh Khuynh Tuyệt chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn Phong Quang cùng Liễu Niệm Phong, thầm nghĩ vốn tưởng rằng Liễu Niệm Phong sẽ là loại người giống cô ta, không ngờ cô ta đã nhầm.
Cô ta tiếp tục tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng nói:
"Hôm nay ta đưa mẹ ta rời đi, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với vương phủ nữa. Các ngươi cũng đừng mong cản được ta, mệnh ta do ta không do trời, vận mệnh mà ta muốn, ngoại trừ chính ta, không ai có thể quyết định được!"
Dáng người cô ta nhỏ xinh, nhưng lại mang một thân khí thế không chịu thua khiến người ta phải bừng tỉnh.
Cô ta không giống người thường như thế, lại khiến người ta mê muội. nhiều nữ nhân đẹp tới đâu, hắn cũng chỉ cần một Lãnh Khuynh Tuyệt là đủ rồi.