Quyển 19 - Chương 65: Ngoại truyện 4 (Liễu Niệm Phong)
Quyển 19 - Chương 65: Ngoại truyện 4 (Liễu Niệm Phong)Quyển 19 - Chương 65: Ngoại truyện 4 (Liễu Niệm Phong)
Phong Quang nhìn Nhàn Huy, không chút tức giận mà nói: "Việc chúng ta là vợ chồng rất kỳ quái sao?"
"Không." Chỉ là Nhàn Huy cảm thấy, tuổi cô nương này thoạt nhìn không lớn lắm, vậy mà cũng đã gả chồng.
Liễu Niệm Phong tùy ý sờ sờ đỉnh đầu Phong Quang, cười nói: "Yến hội tổ chức ở sảnh trước, sao bệ hạ nước Nam Tương lại đi đến hậu viện rồi?"
"Ngươi là Hoàng đế nước Nam Tương?" Phong Quang kinh ngạc thốt lên.
"Đúng vậy." Trong lòng Nhàn Huy thầm nghĩ vì sao người nam nhân này lại biết thân phận của mình, nhưng hắn vẫn nói với giọng điệu bình thường:
"Vì ta lạc đường nên mới đi đến đây. Sao Liễu công tử lại biết thân phận ta vậy?"
Liễu Niệm Phong nói: "Hoàng thất nước Nam Tương, không có ai là ta không biết."
Lời này thật ra lại càng khiến người ta cảm thấy hắn thần bí cực kỳ.
Nhàn Huy bỗng nhiên không đoán được hắn rốt cuộc là ai, là địch hay là bạn? Hơn nữa vì sao lại phải điều tra hoàng thất Nam Tương?
Phong Quang thì lại lén lút hỏi: "Hắn chính là đời sau của Nhàn Lung?"
"Không sai."
Hắn hỏi ẩn ý: "Phong Quang liệu có cảm thấy, trông hắn rất giống Nhàn Lung hay không?"
Cô nghiêm túc liếc mắt nhìn lại Nhàn Huy một cái, lắc đầu với Liễu Niệm Phong,"Không giống."
"Vậy là tốt rồi."
"Cái gì tốt cơ?"
Hắn chỉ cười không nói.
Vẫn còn nhớ rõ mấy trăm năm trước, cô thường xuyên nói Nhàn Lung đẹp.
Nếu hắn đã không muốn nói, thì dù thế nào cô cũng không hỏi ra được. Phong Quang ngẩng đầu nhìn sắc trời,"Tiệc mừng thọ của cha ta sắp "Phong Quang đi trước, ta đến sau ngay đây." Phong Quang nhìn Liễu Niệm Phong, lại nhìn qua Nhàn Huy. Cô không hỏi thêm gì, mà chỉ nói: "Vậy chàng tới nhanh lên đó." Hắn gật đầu,"Được."
Phong Quang lúc này mới rời khỏi vòng ôm của hắn, rất nhanh chóng rời đi.
Nhàn Huy thản nhiên cười nói: "Liễu công tử có gì muốn nói với ta sao?"
"Ngươi nghĩ Phong Quang thế nào?"
Nhàn Huy khựng lại, chưa kịp chuẩn bị cho vấn đề này. Hắn cho rằng vị công tử kia e là đã cảm thấy hắn có ý với thê tử mình, liền vội vàng giải thích,"Liễu phu nhân rất tốt, nhưng Liễu công tử chớ nên hiểu lầm, ta chỉ đơn giản là tán thưởng Liễu phu nhân, chứ không có tâm tư khác."
"Chỉ là tán thưởng thôi sao?" Liễu Niệm Phong hơi mỉm cười,"Ta cho rằng, ngươi sẽ cảm thấy đôi mắt kia của Phong Quang... cực kỳ đẹp."
Vẻ tươi cười trên mặt Nhàn Huy cứng đờ trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu,"Liễu phu nhân vốn xinh đẹp, nên đôi mắt kia, dĩ nhiên cũng rất đẹp."
"Cho nên, Nhàn Huy bệ hạ, ngươi liệu có cảm thấy đôi mắt kia của phu nhân ta rất đáng giá để sưu tầm không?"
Một trận gió đêm tạt lại, Nhàn Huy ho khan vài tiếng,"Lời này của công tử có ý gì?"
"Trên đời này, người yêu thích sưu tầm không phải số ít, có người thích sưu tầm đồ cổ, có người thích sưu tầm sách, nhưng bệ hạ ngươi, lại khác với người thường."
Nhàn Huy không họ khan nữa. Hắn híp mắt, bắt đầu nghiêm túc nhìn kỹ nam nhân trước mặt,"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ngươi chỉ cần hiểu rõ, hoàng thất Nam Tương đối với ta mà nói, thì không có bí mật gì đáng nói cả, ta cũng không có tâm tư xen vào việc người khác." Liễu Niệm Phong cười nói:
"Theo ta được biết, bệ hạ ngươi từ trước đến nay vẫn luôn tán thưởng Lãnh Khuynh Tuyệt, mà hôm nay, Lãnh Khuynh Tuyệt cũng ở đây, ngươi cứ việc chú ý đến Lãnh Khuynh Tuyệt. Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi lại tiếp tục đặt ánh mắt dư thừa trên người phu nhân ta, ta sẽ không nhịn được mà muốn móc hai mắt này của ngươi."
Nhàn Huy không nói gì, hắn đang đánh giá xem liệu người nam nhân này có bản lĩnh để thực sự làm vậy hay không.
Liểu Niêm Phana thản nhiên cười nhat ném mêt bình thuốc ch hắn,"Lãnh Khuynh Tuyệt bách độc bất xâm, nên ngươi vẫn luôn bất hạnh không có cơ hội. Ta cho ngươi thứ này, có thể khiến nàng ta hôn mê một khoảng thời gian."
Bàn tay nắm lấy bình thuốc của Nhàn Huy run nhè nhẹ, đây là một biểu hiện của sự kìm nén hưng phấn,"Vì sao ngươi phải giúp ta?"
"Ta chẳng qua chỉ đang giúp nhà mẹ đẻ phu nhân ta giải quyết một chuyện phiền toái thôi." Liễu Niệm Phong cong khóe môi lên, thấp giọng nói:
"Bệ hạ, ngươi phải nhớ kỹ, đừng động tâm tư không nên có với người không nên động, chỉ khi đó, ngươi mới có thể sống lâu một chút."
Nhàn Huy kinh ngạc với áp lực kinh khủng đang kéo đến này, một lúc lâu sau hắn vẫn không thể nói gì được.
Liễu Niệm Phong bỏ lại nụ cười như có như không, liền xoay người rời đi.
Hắn tin chắc rằng, Nhàn Huy có thể hiểu lời hắn nói, cũng có thể xử lý chuyện Lãnh Khuynh Tuyệt cho thật tốt.
Mà hắn, hắn chỉ cần ôm Phong Quang, tiện lời than thở một câu lòng người hiểm ác là đủ rồi.