Quyển 20 - Chương 8: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 8: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 8: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Kỳ Vị lại nói: "Cô Hạ có thể yên tâm, tôi sẽ gọi người khác tới đây quan sát, nếu anh Nam Cung thật sự sinh bệnh, chúng tôi sẽ trị liệu kịp thời cho anh ta."
"Tôi hiểu." Phong Quang gật gật đầu, cô không biết biểu hiện vừa rồi của Nam Cung Triết rốt cuộc là diễn kịch hay phản ứng thực sự. Nếu là diễn kịch thì hắn cũng đã diễn quá thành công rồi, còn nếu không phải diễn kịch... vậy rốt cuộc hắn muốn nói với mình điều gì đây?
Kỳ Vị dẫn Phong Quang về tới văn phòng hắn, cũng gọi vài bác sĩ đến quan sát tình trạng của Nam Cung Triết. Bác sĩ bên kia truyền đến tin tức, Nam Cung Triết không có vấn đề gì cả.
Kỳ Vị đặt một cốc nước lên trên bàn trước mặt Phong Quang, hắn nhẹ giọng nói:
"Cô Hạ, chuyện này cô có thể yên tâm."
"Ừm. "
Tay cô vô thức đặt trên cái cốc, rất nhanh lại kêu một tiếng rồi rụt tay lại.
Kỳ Vị thấy tay cô đỏ lên, hắn khựng lại, nói xin lỗi: "Ngại quá, tôi vốn nghĩ đây là nước lạnh."
"Không sao... Là do tôi không chú ý." "Có lẽ là có người đưa nước ấm tới văn phòng tôi, đã đổi nước lạnh đi rồi." Kỳ Vị nhanh chóng lấy ra thuốc trị bỏng từ ngăn kéo. Hắn bước tại, áy náy nói:
"Để tôi bôi thuốc cho cô."
"Được. "
Phong Quang liếc mắt nhìn bàn tay cũng đồng thời bị đỏ lên của hắn, ánh mắt hơi lóe lên, không hỏi thêm điều gì.
Kỳ Vị nắm tay cô, bôi thuốc mỡ màu trắng lạnh lẽo lên trên tay cô. Hắn rũ mắt,"Tôi rất xin lỗi, đã khiến bàn tay xinh đẹp như vậy của cô Hạ bị thương."
"Việc này thật sự không có gì." Hắn nói xin lỗi một lần còn được, xin lỗi nhiều lần quá, cô sẽ khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng,
"Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, bác sĩ Kỳ không cần để trong lòng đâu."
Kỳ Vị đã dán băng ơac lên tay cho cô. Phong Quang sửng sết "Bác sĩ Kỳ, chẳng qua là vết bỏng nhỏ mà thôi... Anh không cần phải xử lý như miệng vết thương nghiêm trọng vậy chủ, nghiêm túc vậy sao?"
Cô quả thực có sợ đau, nhưng khi còn nhỏ ham chơi cũng không phải chưa từng bị thương, huống chỉ đây thật sự chỉ là vết thương nhỏ, qua một hai ngày là tốt rồi, hắn xử lý vết thương này có vẻ đã hơi quá rồi.
Kỳ Vị ngước mắt cười,"Làm như vậy cũng không có gì không tốt, chẳng phải vậy sao?"
Không... như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy anh đã quá cẩn thận rồi. Phong Quang không biết đây có phải là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ hay không, hay là do hắn có chứng cưỡng chế(1) nào đó. Cô xấu hổ thu tay lại, ngượng ngùng cười cười,"Thật phiền anh quá."
"Đây là việc tôi nên làm." Kỳ Vị cất dọn dụng cụ chữa bệnh, lúc này mới một lần nữa ngồi lại đối diện Phong Quang.
Cũng may là còn cách một cái bàn làm việc, nếu không Phong Quang thật sự không biết phải để tay mình ở đâu.
Hắn cong môi lên, thân thiện hỏi:
"Cô Hạ, cô rất quan tâm đến Nam Cung Triết à?"
"Sao tôi có thể quan tâm anh ta được!"
Nhắc tới điều này, cảm xúc của cô liền có chút kích động,"Nếu lần này không phải vì muốn giải trừ hôn ước với anh ta, tôi cũng sẽ không tới đây đâu."
"Anh Nam Cung... rốt cuộc cũng khác với người thường, cho dù cô Hạ muốn giải trừ hôn ước cũng là một chuyện rất dễ hiểu, không cần phải chạy đến Đảo Kim Cương."
"Còn chẳng phải vì nhà Nam Cung bọn họ nói phải có sự đồng ý của Nam Cung Triết sao?"
Cô bĩu môi,"Nhà Nam Cung bọn họ đơn giản là nghĩ con trai bọn họ không sống tốt được, thì cũng không muốn cho tôi sống yên.
Anh nói xem, nếu anh mà làm cha mẹ, khi phát hiện con trai mình có chứng bệnh rất khó trị tận gốc, liệu anh có chủ động giải trừ hôn ước không?"
"Điều này tôi không cách nào trả lời được." Kỳ Vị hơi cong khóe mắt, lộ ra ý cười ấm áp.
"Làm người đứng ngoài, ý kiến của tôi là cô Hạ tốt nhất có thể giải trừ hôn ước với anh Nam Cung. Bệnh của anh ta không thích hợp để xây dựng gia đình." (1) Chứng cưỡng chế: Còn gọi là chứng "rối loạn ám ảnh cưỡng chế" (tức OCD - viết tắt của từ : Obsessive - Compulsive Disorder) dấu hiệu nhận biết là người bị ám ảnh lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện những hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng như liên tục lau nhà , rửa tay liên tục , xếp đồ đạc theo một trật tự riêng, đếm số bậc thang , ô cửa xung quanh một cách vô thức... v.. v..