Quyển 20 - Chương 18: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 18: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 18: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Phong Quang không biết vụ này, cô còn muốn hỏi thêm thì liền thấy Dương Hồi quăng ánh mắt quyến rũ về phía Kỳ Vị,"Này bác sĩ trẻ, nếu ăn chán củ cải trắng rồi, thì nhớ tìm tới tôi để thay đổi khẩu vị nhé."
Dứt lời, cô ta uốn éo thân hình như rắn nước mà rời đi.
Lưu Tuần lập tức đi theo phía sau cô ta.
Phong Quang hung tợn trừng mắt nhìn Kỳ Vị một cái,"Củ cải trắng nhiều dinh dưỡng, anh không được tùy tiện đổi khẩu vị, có biết không?"
"Cô Hạ nói phải." Kỳ Vị mỉm cười, sau đó liền gắp cho cô một phần củ cải trắng.
Phong Quang ngồi trên ghế, nhìn đồ ăn trên bàn cơm, ngay cả ý muốn cầm đũa lên cũng không có. Kỳ Vị lại đặt một quả táo ở trước mặt cô, cô lựa chọn từ bỏ đôi đũa, trực tiếp cầm lấy quả táo kia. Tiếp theo cô liền thấy quả táo kia bị hắn cầm lấy, cô lườm hắn, cuối cùng nghiêng đầu hừ một cái,"Tôi không ăn!"
"Nếu như không ăn, nửa đêm cô đói bụng thì nhà ăn cũng sẽ không mở cửa."
"Cái thứ phản nhân loại như cà rốt... giống như rau thơm vậy, đều không nên tồn tại trên thế giới này. Vậy mà anh lại gắp cho tôi một bát đầy cà rốt!"
Trong mắt Kỳ Vị có ý cười xẹt qua,"Ngay cả ba chữ "phản nhân loại" cũng đều dùng đến... Có thể ghét cà rốt đến như vậy sao?"
"Đương nhiên! Đây là vấn đề nguyên tắc!" Hắn nói giọng nhàn nhạt: "Kén ăn là không tốt." "Không phải tôi kén ăn, mà là ăn cơm có lựa chọn." Cô nghiêm trang nói:
"Tôi sẽ không để bụng mình chịu thiệt đâu."
"Nhưng cà rốt có lợi cho mắt của cô. Thật sự vẫn không ăn sao?"
Cô ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm cà rốt cắt sợi màu đỏ trên bàn hồi lâu. Một lúc lâu sau, cô vẫn kiên định lắc đầu,"Không ăn."
Xem ra đây thật đúng là liên quan đến vấn đề nguyên tắc của cô.
"Một khi đã vậy, thế thì không ăn thôi." Hắn dịch đồ ăn trước mặt cô ra chỗ khác, nói với vẻ không chút để ý:
"Nghe nói hệ thống điện tầng bốn sửa đã lâu vẫn chưa khôi phục." "Đúng vậy." Hắn rũ mắt nhìn cô,"Vậy phải làm sao bây giờ? Bệnh quáng gà nhẹ của cô Hạ hình như không thích ứng được với hoàn cảnh quá tối."
".. Tôi có thể đi mượn đèn pin."
"Vậy thật không thể tốt hơn, anh Nam Cung hẳn cũng biết cô Hạ ở ngay cách vách anh ta, buổi tối hôm nay, hẳn anh ta sẽ tìm cô Hạ để tâm sự đó."
"Tôi... Tôi có thể mượn nút bịt tai... Vậy thì sẽ không nghe thấy gì cả."
"Cô Hạ quả nhiên suy nghĩ chu đáo." Môi mỏng của Kỳ Vị treo nụ cười hết sức hiển lành, trong đôi mắt đen nhánh kia nhiễm ánh đèn ấm áp, thật sự vừa thân thiện lại vừa vô hại,"Cô Hạ nhớ kỹ nhé, ngàn vạn lần không nên mở đèn pin đi ngủ. Nếu cô thức giấc lúc nửa đêm mà lại không có điện, vậy thì sẽ rất phiền toái. Dù sao cô cũng biết mà, nơi này của chúng tôi không có tín hiệu, cho dù cô có muốn gọi điện thoại kêu ai..."
"Tôi, tôi..." Cô nhận thua, run run rẩy rẩy nói: "Tôi có thể xin chung phòng với một chị y tá được không?"
"Y tá đều ở hai người một phòng... Dường như cũng không có giường nào dư ra cho cô Hạ."
"Tôi ngủ dưới đất cũng không sao!"
"Nếu chuyện để khách nằm ngủ dưới đất mà truyền ra, sẽ không được tốt lắm cho thanh danh của bệnh viện chúng tôi."
"Vậy... vậy..."
"Ký túc xá của tôi đúng lúc vẫn còn một gian phòng trống, hơn nữa..." Hắn cười,"Trước nay chưa bị mất điện bao giờ."
"Bác sĩ Kỳ... Cô cảm động đến mức chỉ thiếu điều muốn cắn khăn tay,"Tôi biết ngay anh là người tốt mà."
Kỳ Vị cười như không cười đẩy đĩa cà rốt kia trở lại trước mặt cô.
Nước mắt chảy ra vì cảm động của cô lập tức bị thu lại,"Anh thật sự quá xấu xa!"