Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 703 - Quyển 20 - Chương 22: Công Lược Bác Sĩ Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 20 - Chương 22: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần Quyển 20 - Chương 22: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 22: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

"Không, tôi không cần trang sức." Kim Quả Quả mỉm cười ngọt ngào nói:

"Cô chia sẻ bác sĩ Kỳ cho tôi có được không?"

".. Hả?"

"Nếu tôi và cô là bạn bè, thì chúng ta nên chia sẻ đồ tốt nhất của mình cho đối phương đó." Kim Quả Quả nói với vẻ đương nhiên:

"Cô yên tâm, tôi sẽ không cướp bác sĩ Kỳ đi đâu, cô chia cho tôi một nửa anh ấy có được không?"

"Đợi đã... Cô muốn tôi chia như thế nào?"

"Ừm..." Kim Quả Quả tự hỏi một lúc lâu,"Như vậy đi, ban ngày anh ấy là của tôi, buổi tối anh ấy là của cô, có được không?"

Phong Quang nghe thấy tiếng tam quan(1) của mình vỡ vụn.

"Nếu cô không muốn thế, vậy thì ngược lại cũng được!"

"Y tá Kim... Tôi nghĩ hẳn là cô biết, bác sĩ Kỳ là một con người, không phải là đồ vật." Phong Quang đau đầu, hơn nữa cô còn chưa tiến tới loại quan hệ này với hắn đâu đó!

"Nhưng... Nhưng cô và bác sĩ Kỳ ở cùng nhau nha. Điều này cho thấy anh ấy nhất định rất thích cô, chỉ cần cô mở miệng, anh ấy nhất định sẽ đồng ý"

"Anh ấy còn chưa thích tôi đâu... Hơn nữa, tôi cũng không muốn chơi trò ba người." Chỉ cần ngẫm lại cái yêu cầu quái gở này của Kim Quả Quả thôi, khóe miệng Phong Quang liền giật giật.

"Phong Quang, cô không muốn à? Vì sao cô lại không muốn chứ? Chúng ta không phải là bạn tốt sao?" Trong mắt Kim Quả Quả như đang tích tụ một tầng hơi nước, sau đó, cô ta liền rút ra một con dao.

"Ôi sh*t!" Phong Quang lập tức đứng lên lui ra sau vài bước,"Cô muốn làm gì?"

"Tôi... Tôi muốn trừng phạt chính mình." Kim Quả Quả khóc lên,"Nhất định vì tôi còn chưa đủ tốt, nên cô mới không chịu đồng ý với tôi."

Phong Quang thấy Kim Quả Quả cầm con dao cắt lên chính cánh tay cô ta một nhát. Cô sửng sốt hồi lâu, thấy cô ta còn muốn tiếp tục tự cắt vào người mình, cô vội xông lên giữa lấy tay cầm dao của cô ta,"Cô điên rồi!" bỗng nhiên bị kích động, tay cầm dao của cô ta tránh thoát khỏi tay Phong Quang, trong lúc vung dao, mu bàn tay trái của Phong Quang đã bị cắt một nhát.

Miệng vết thương không sâu lắm, nhưng vết máu cũng đã thấm ra, Phong Quang che mu bàn tay lại. Ý thức được Kim Quả Quả hiện đang bất thường, cô cố gắng bình tĩnh nói:

"Cô bình tĩnh một chút, muốn nói gì chúng ta có thể từ từ nói."

"Từ từ nói... Được nha, Tiểu Già, chúng ta từ từ nói." Kim Quả Quả bỗng nhiên mỉm cười, bình tĩnh trở lại.

Phong Quang không hiểu Tiểu Già cô ta nhắc đến là ai, cô cố hết sức nói với giọng thật nhẹ nhàng,"Cô bỏ dao xuống trước đã, được không?"

"Được thôi, nếu Tiểu Già muốn vậy..." Kim Quả Quả ném dao xuống đất. Thoạt nhìn, tâm tình của cô ta có vẻ cực kỳ tốt, nhưng ngay khi nhìn đến miệng vết thương trên tay Phong Quang, đồng tử trong mắt cô ta liền co chặt lại, ôm đầu đau khổ nói:

"Tiểu Già, tôi đã làm cô bị thương, rất xin lỗi..."

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, rất nhanh sẽ ổn lại..."

"Không, cô đổ máu!" Kim Quả Quả cuồng loạn kêu lên:

"Cô đổ máu! Tôi đã giết cô! Là tôi giết cô! Cô đẹp như vậy... Sao có thể chết được chứ... Tôi là kẻ xấu xa, tôi phải chịu trừng phạt... Tôi muốn chịu trừng phạt..."

Thấy Kim Quả Quả lui người đến bên cửa sổ, Phong Quang liền ý thức được cô ta muốn làm gì. Cô vội vàng chạy tới,"Dừng lại!"

Một bóng người giống như lá rụng lao ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó là một tiếng "Rầm".

Phong Quang chậm chạp đi đến bên cửa sổ. Trên mặt đất trải xi măng, là một cô gái áo trắng tứ chỉ vặn vẹo, loang lổ máu tươi...

Cô che miệng dựa vào cửa sổ, chậm rãi ngồi xổm xuống, run rẩy thân mình, dù thế nào cũng không thể ngừng lại được. Không biết qua bao lâu sau, tiếng mở cửa vang lên lần thứ hai, người đàn ông mặc đồ bác sĩ màu trắng ôm chặt lấy cô gái đang ngồi sát tường.

Giọng Phong Quang vẫn còn run rẩy,"Kim Quả Quả cô ấy."

"Tôi biết, chuyện này không liên quan đến em."

Cô cắn môi, không nói gì.

Hắn thở dài một tiếng, sinh mệnh trẻ tuổi bị mất đi kia chỉ đơn giản trôi 1ua †rona tiếng thở đài nàv Hắn nắm lấy bàn tay bị thương của cô, ánh mắt tối tăm khó đoán, nói với giọng hết sức dịu dàng:

"Bàn tay xinh đẹp thế này, không thể để bị thương được."

*x+x*xx*xx*x*x**+*

(1)Tam quan: Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan [quan niệm về cuộc sống, quan niệm bản thân về thế giới thực tại, quan niệm giá trị bản thân đối với thế giới thực tại]
Bình Luận (0)
Comment