Quyển 20 - Chương 28: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 28: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 28: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Giọng nói của Phong Quang rốt cuộc cũng hiện vẻ run rẩy,"Cho nên... Anh định chờ vết thương trên tay tôi lành lại, thì liền ăn tôi sao?"
"Không sai." Hai chữ đơn giản, tựa như gió thoảng mây trôi.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, vì sao hắn lại dốc lòng chăm sóc miệng vết thương của cô như vậy. Có lẽ tất cả bệnh nhân tâm thần đều có một loại chứng cưỡng bách(1), đó chính là muốn con mồi phải hoàn mỹ nhất. Cô nghĩ mình đã hiểu rõ, kẻ thực sự thích ăn thịt người không phải là Nam Cung Triết... mà chính là người đàn ông đang mỉm cười nhẹ nhàng trước mặt cô đây.
Kỳ Vị nắm tay cô. Có lẽ, hắn cũng không rõ vì sao cô lại đột nhiên sợ hãi, chỉ là khi thấy thân mình cô phát run, hắn hỏi:
"em lạnh sao? Vậy chúng ta về ký túc xá."
Cô im lặng, không trả lời hắn. Lúc này, những người mặc áo bác sĩ khác cũng đi tới, Kỳ Vị chẳng qua chỉ đơn giản liếc mắt nhìn bọn họ một cái,"Xử lý sạch những thứ này."
Vừa dứt lời, hắn liền dẫn Phong Quang đi qua hai thi thể trên mặt đất kia, bước về phía ký túc xá.
Phong Quang quay đầu lại nhìn thoáng qua, những bác sĩ đó đang kéo lê thi thể trên mặt đất, vài người khác thì đang lấp kín cửa động kia. Có lẽ của động đó chính là do hai người chết kia dùng đám công cụ ít ỏi, đào hết trăm ngày đêm mới xong, mà những bác sĩ đó, bọn họ cũng không phải là bác sĩ thật.
Đây là một bệnh viện tâm thần mà mọi vị trí đều bị đảo ngược, giống như một vương quốc của loài người bị quái vật chiếm lĩnh, mà cô... cô sẽ là người sống sót hay là người hi sinh vì nước đây?
Về tới ký túc xá, Kỳ Vị đưa cô tới phòng mình. Hắn lấy ra một chiếc áo khoác từ tủ quần áo, khoác lên người cô. Làm xong một loạt động tác này, hắn mới cười hỏi:
"Còn lạnh không?"
"Không..."
Cô nắm chặt góc váy của mình, trong lòng lạnh toát. Kỳ Vị vuốt đỉnh đầu cô, nở nụ cười dịu dàng, tựa như tắm mình trong gió xuân,
"Lần sau Phong Quang lạnh thì nhớ phải nói với tôi. Nếu em sinh Cô bỗng nhiên cảm thấy, đây là chuyện nực cười nhất trên thế giới này.
Phong Quang ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn tao nhã dịu dàng trước sau như một, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà hỏi:
"Quan hệ hiện tại của chúng ta được tính là gì? Thợ săn và con mồi sao?"
"Tôi nghĩ... Hằn là người yêu."
Cô khựng lại một giây,"Người yêu?"
"Nếu tôi đã thừa nhận thích em, mà trước đó em lại tỏ tình với tôi. Hai bên cùng có tình như vậy, chẳng lẽ chúng ta không phải là người yêu sao?"
Cô cũng cười, nụ cười tự giễu,"Anh căn bản không hiểu rõ người yêu có nghĩa là gì."
Cô đã từng rấp tâm muốn tán đổ người đàn ông này, để khiến hắn thích mình, nhưng đối mặt với người đàn ông như vậy, điều này chính là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra. Hắn không có nhận thức của người bình thường, thậm chí còn không ý thức được vì sao cô sợ hãi hắn.
Hắn vẫn đang sống ở thế giới của chính hắn, đó là thế giới mà người bình thường không cách nào hiểu được.
"Tôi hiểu."
Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu xuống, môi dán lên vành tai cô, trong giọng nói có vài phần lười biếng,"Những chuyện mà người yêu làm với nhau, tôi đều sẽ cùng Phong Quang làm hết."
"Sau đó... anh sẽ tự tay giết tôi."
Cô không rung động chút nào, trong đôi mắt sáng rõ, chỉ có vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Hắn duỗi tay vén tóc qua tai cô,"Thế giới này không xứng với Phong Quang. Vẻ đẹp của Phong Quang cũng chỉ cần một mình tôi thưởng thức là đủ."
"Nói đường hoàng như vậy, nhưng rốt cuộc thì anh cũng chỉ muốn giết tôi thôi."
Một nụ hôn đặt trên khóe mắt cô, hắn nhẹ giọng nói:
"Đây không phải giết chóc, mà là sự kết hợp của chúng ta."
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Chứng cưỡng bách: Còn gọi là chứng Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hay OCD.