Quyển 20 - Chương 48: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 48: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 48: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Lúc từ bờ biển trở về, Kỳ Vị cõng cô về ký túc xá. Hắn luôn nguyện ý dành tất cả sự bao dung và chiều chuộng cho cô như giữa những người yêu nhau, chỉ là cô cũng hiểu rất rõ, những điều đó nhất thiết không thể vượt khỏi phạm vi dung túng của hắn.
Nếu cô không vượt qua giới hạn của hắn, thì cô có thể được hắn chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí dù có là yêu cầu khó khăn, hắn cũng sẽ nghĩ cách hoàn thành, nhưng nếu vượt qua giới hạn của hắn...
Ký ức của cô về chuyện ngày hôm đó vẫn còn mới mẻ, nó đã trở thành cơn ác mộng của cô.
Kỳ Vị không tiếp tục khóa cô lại bằng xiểng xích nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn dẫn cô ra ngoài ký túc xá đi dạo một chút, quan hệ giữa bọn họ nhìn có vẻ như đã có chút hòa hoãn, nhưng chẳng qua cũng chỉ có vẻ như vậy mà thôi, đương nhiên, tất cả mọi hành động của cô, đều phải có hắn ở bên cạnh.
Tại nhà ăn, Kỳ Vị đi múc cơm, Phong Quang ngồi trên ghế, nhìn người qua lại. Cô đã không còn sự sợ hãi như lúc đầu nữa, những bác sĩ y tá mặc đồ trắng đó là bệnh nhân tâm thần thì đã sao nào? Tóm lại, bọn họ cũng sẽ không kinh khủng như Kỳ Vị được.
Ít nhất, bọn họ còn có thể ở đó ăn cơm nói chuyện phiếm như người bình thường, nếu không nói ra điều gì khiến bọn họ kích động, thì bọn họ cũng chỉ như người thường, mà Kỳ Vị thì không giống thế, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bình thường cả, cũng chưa từng nghĩ bản thân hắn là một bệnh nhân tâm thần.
"Cô Hạ."
Anh em họ Trịnh không gặp đã lâu bỗng nhiên đi tới. Phong Quang ngẩng đầu nhìn Trịnh Cao và Trịnh Phi, hơi có vẻ bất ngờ,"Các anh tìm tôi có việc gì à?"
Mấy ngày này cô không ra khỏi cửa, ngay cả việc gặp Dương Hồi và Lưu Tuần trên bờ biển cũng chỉ là ngẫu nhiên, còn hai người đàn ông này cô lại càng không hề giao tiếp.
Trịnh Cao nhìn bóng dáng Kỳ Vị ở cách đó không xa, hắn hạ thấp giọng nói:
"Cô Hạ, nếu cô muốn rời khỏi nơi này, thì mời đi cùng chúng tôi ra ngoài một chuyến." thường mà nhanh chóng rời khỏi nhà ăn. Phong Quang nhìn Kỳ Vị còn đang xếp hàng, cô chỉ do dự một lát, liền đi theo bọn họ ra khỏi nhà ăn.
Trịnh Cao và Trịnh Phi kỳ thật đang đứng ngay sau một cái cây chỗ cửa sau nhà ăn đợi cô. Khi thấy cô đi ra, sắc mặt của hai người bọn họ đã tốt hơn rất nhiều.
Trịnh Cao nói: "Cô Hạ, tôi và Trịnh Phi đều là quân nhân xuất ngũ, có lẽ cô và những người khác còn chưa phát hiện ra, nhưng chúng tôi đã có thể nhìn ra được, nơi này có không ít vấn đề."
Trịnh Phi đi phía trước, hắn đang cảnh giác xem có ai đi đến chỗ này hay không.
Trịnh Cao tiếp tục nói: "Tôi và em trai tôi đã theo dõi Kỳ Vị một thời gian. Chúng tôi phát hiện bệnh viện này thực ra còn có tầng hầm ngầm cùng loại với ngục giam, người bị giam ở đó mới là các bác sĩ thực sự của bệnh viện này, viện trưởng thực sự cũng bị nhốt ở đó, mà bác sĩ cùng viện trưởng chúng ta đang gặp bây giờ, kỳ thật chính là bệnh nhân."
"Vậy sao?" Đối với chuyện mà bản thân đã sớm biết này, phản ứng của Phong Quang hết sức bình tĩnh.
"Cô Hạ, chủ nhân hiện tại của bệnh viện này chính là Kỳ Vị, mà Kỳ Vị là một người có lòng cảnh giác rất mạnh, nhưng dường như hắn đối xử rất tốt với cô, cũng không đề phòng cô như vậy."
"Cho nên, anh muốn tôi làm gì?
Rốt cuộc, Trịnh Cao cũng nói ra mục đích chân chính của mình, hắn lấy ra một lọ thuốc,"Đây là thuốc ngủ bình thường, ngày mai tôi sẽ bỏ thuốc ngủ vào trong nước ở nhà ăn, mà Kỳ Vị lại không nhất định sẽ đến nhà ăn, tôi hy vọng cô có thể để Kỳ Vị uống thứ này."
Ánh mắt cô rốt cuộc cũng thay đổi,"Kế hoạch của các anh là gì?
"Tôi sẽ thả những người bị giam giữ ở tầng hầm ngầm ra, mà những bệnh nhân tâm thần thực sự đã mất đi sức chiến đấu kia, sẽ một lần nữa trở lại vị trí nên có của bọn họ."