Quyển 20 - Chương 51: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 51: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 51: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Phong Quang suy nghĩ rất rõ ràng, một khi những bác sĩ đó được thả ra, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Kỳ Vị. Quả thực cô chán ghét cảm giác bị cầm tù, nhưng sự chán ghét này lại chưa từng đến mức hận.
Cô không hận Kỳ Vị, bởi ngay cả chính Kỳ Vị cũng không hiểu hận là gì. So với việc nói hắn cố chấp, thì nói hắn giống như một đứa trẻ sẽ đúng hơn, chỉ cần hắn muốn gì, thì hắn nhất định sẽ nghĩ cách để có được, không bao giờ quan tâm đến đạo lý.
Cô cảm thấy thật đáng buồn, Kỳ Vị sẽ vĩnh viễn không có được tình cảm của người bình thường.
Phong Quang đi tìm Lưu Tuần, ít nhất thì theo cô thấy, người đàn ông này vẫn có thể tin được. Đương nhiên cô cũng sẽ đưa ra lời hứa, chỉ cần cô có thể trở về, thì sau này bất kể nhà họ Hạ có mối làm ăn quan trọng nào, cũng sẽ có thể ưu tiên hợp tác với hắn.
Lưu Tuần cũng không phải một kẻ ngốc chỉ biết yêu, trên thực tế hắn biết rõ, nhận được lời hứa hẹn này của Phong Quang sẽ tương đương với điều gì, mức độ yêu thương của nhà họ nhà họ Hạ đối với vị thiên kim đại tiểu thư này cũng không phải là bí mật, hắn cũng có lý do để tin tưởng, rằng Phong Quang có đủ năng lực để thuyết phục Hạ Triều, ít nhất nếu có thể có quan hệ hợp tác với nhà họ Hạ, thì địa vị của nhà họ Lưu bọn họ trên thương trường cũng sẽ có thể được nâng lên không ít.
Né tránh tai mắt những người khác, Lư Tuần cõng Kỳ Vị tới gian phòng thú bông kia. Hắn nhìn Kỳ Vị đang ngủ, lại nhìn về phía Phong Quang."Như vậy là được sao?"
"Như vậy là được rồi." Cô rất bình tĩnh, khiến người ta không thể nhìn ra được cô đang nghĩ gì.
Cô cũng không bỏ quá nhiều thuốc, mà kế hoạch của Trịnh Cao lại bắt đầu vào buổi tối, hắn ngủ hết ban ngày, thì đến tối sẽ có thể tỉnh lại, khi thấy những bệnh nhân đó đều bị bác sĩ khống chế, hắn chỉ có một mình cũng sẽ không lao ra trực tiếp đối đầu với đám Trịnh Cao bọn họ đâu.
Ít nhất, cô tin tưởng hắn là người biết phán đoán. Kỳ Vị thông minh như vậy, hắn nhất định có thể trốn thật kĩ, hắn cũng sẽ hiểu rõ, lúc ấy có đi ra ngoài cũng chỉ để chịu chết mà thôi.
Phía trên tầng 4 là nơi bị coi như vùng cấm, những bệnh nhân đó sẽ không tới đây, cô có thể yên tâm đặt hắn ở nơi này. phòng đang đóng,"Bây giờ hối hận còn kip."
Cô rất bình tĩnh hỏi: "Nếu bây giờ tôi để hắn tỉnh lại, cho dù chúng ta đều không thoát được khỏi hòn đảo này cũng không có vấn đề gì sao?"
"Chuyện này à." Lưu Tuần thở dài,"Chúng ta đã ở đây đủ lâu rồi, tôi vẫn còn muốn đi ra ngoài."
Hắn còn đang mong tổ chức hôn lễ với Dương Hồi đó.
"Như vậy chẳng phải tốt rồi sao?" Phong Quang đi về phía cầu thang, cô bỗng nhiên dừng chân lại,"Anh Lưu, đừng nói chuyện này cho bất cứ ai."
"Tôi hiểu rõ." Lưu Tuần gật đầu. Với người làm ăn, quan trọng nhất chính là uy tín, nếu hắn đã đồng ý giúp cô, vậy hắn cũng sẽ giữ chặt miệng, cho dù là Dương Hồi, hắn cũng sẽ không một câu nhiều lời.
Phong Quang về ký túc xá, cô ngồi một mình trên sô pha, lằng lặng mà chờ buổi tối đến. Chỉ có một mình cô ở nhà, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi đáng sợ. Trước đây khi cô ngồi như vậy trên sô pha, hắn đều sẽ tới ôm cô vào trong ngực
Sau đó nói với cô những chuyện xảy ra, với những bệnh nhân mà hắn đã gặp trong ngày hôm đó. Tuy cô không tiếp lời hắn lần nào, nhưng hắn cũng vẫn có thể nói rất lâu.
Phong Quang giống như mất hết sức lực mà cuộn tròn người trên sô pha, tay gác lên trán, cô thở dài thật sâu trong lòng, chẳng qua mới chỉ hơn một tháng thôi, vậy mà cô cũng đã quen với sự tồn tại của hắn.
Đây không phải một hiện tượng tốt.