Quyển 21 - Chương 5: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 5: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 5: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
"Anh là anh trai em, nếu anh là đầu heo lớn, vậy em chính là đầu heo nhỏ."
"Anh mới là heo! Em và anh không có quan hệ gì cả!"
"Ồ? Chẳng lẽ em được ba mẹ nhận nuôi?"
"Anh mới được nhận nuôi thì có! Cả nhà anh đều được nhận nuôi!"
Hạ Phong Ảnh cười: "Cả nhà anh, vậy thì có cả em rồi."
Phong Quang nghẹn họng, bỗng nhiên nhận ra hai anh em cãi nhau quả là không ổn, bởi khi mình mắng ra, nếu không cẩn thận thì sẽ mắng gộp cả chính mình vào.
"Hạ Phong Anh, anh thả em xuống!"
Nếu đã không cãi thắng được, vậy không thèm cãi với hắn nữa, cô phải về ngủ cho ngon, mặc kệ mấy chuyện rách nát này của hắn.
Khóe môi Hạ Phong Ảnh cong lên, cộng thêm vết thương trên mặt hắn lại khiến hắn có vẻ cuốn hút không nói nên lời. Hắn giữ chặt lấy Phong Quang đang bị khiêng trên vai mình, rồi liền quay đầu đi,"Thả em xuống làm gì? Đi về với anh."
"Váy! Em sắp lộ hết rồi!"
Cô liều mạng kéo góc váy, cố hết sức ngẩng đầu, hô to với hắn,"Hạ Phong Ảnh, em muốn liều mạng với anh!"
Hắn đập tay lên mông cô một cái,"Tới đi, anh đây chờ em đến liều mạng đó."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn bất giác đưa tay đặt trên mông cô, che khuất đi tất cả những gì có thể bị lộ.“Hạ Phong Ảnh, anh là đồ ngu ngốc, về sau em sẽ không bao giờ lo chuyện của anh nữa!"
Dần dần, giọng của Phong Quang cũng không còn nghe thấy nữa.
Không khí vốn còn đang căng thẳng, vào giờ phút này bỗng nhiên trở nên hơi kỳ quái.
La Lịch đi đến cạnh Quân Trạch, vỗ vai hắn,"Tôi biết trước nay cậu đều chấp pháp theo lẽ công bằng, nhưng lần sau gặp phải đại thiếu gia Hạ Phong Ảnh này, nếu có thể tránh thì cậu cứ tránh đi."
La Lịch là bạn của Quân Trạch, cũng là đồng đội đáng tin cậy của hắn trong mỗi lần hành động, nếu như người khác nói lời này, Quân Trạch sẽ chỉ một câu: "Tôi có chừng mực."
"Cậu cũng thật là..." La Lịch lắc đầu," Hạ đại thiếu gia chính là anh vợ tương lai của cậu đó, cậu không nên bất hòa với hắn quá mức làm gì."
"Chuyện tương lai không nói trước được."
Quân Trạch nhìn về hướng Phong Quang rời đi, rồi cũng xoay người đi mất. Lại nói tới bên kia, Phong Quang bị ném lên trên giường, tuy không đau, nhưng cũng phải mất một túc lâu cô mới phục hồi tỉnh thần lại.
Vừa thấy căn phòng có phong cách chủ đạo rock and roll này, cô lập tức ngồi dậy hỏi Hạ Phong Ảnh đang lúi húi mở ngăn tù tìm gì đó:
"Anh dẫn em đến phòng anh làm gì?"
"Bôi thuốc cho anh."
Hạ Phong Ảnh ném hộp y tế lên trên giường, lại lấy ghế ra ngồi xuống, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, xem ra đúng là đang đợi cô bôi thuốc.
Phong Quang bĩu môi: "Anh có tay mà không biết tự bôi à?"
Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn ngồi thẳng người, mở hộp y tế ra.
Hạ Phong Ảnh vươn lòng bàn tay chảy máu ra cho cô xem,"Em nhìn này, tay anh cũng bị thương"
"Thế mà vừa rồi anh còn vác em lâu như vậy!"
Cô thiếu chút nữa ném băng gạc trong tay về phía hắn. Vừa lấy tăm bông ra, Phong Quang liền chú ý tới hình dán công chúa vẫn dán dưới đáy hộp y tế, cô khựng lại một lát, hỏi hắn:
"Chẳng phải hồi nhỏ anh rất ghét việc em dán cái này vào à? Sao anh còn giữ lại?"
Hạ Phong Ảnh từ nhỏ đã thích đánh nhau, số lần bị thương dĩ nhiên cũng không ít, ngay cả hộp y tế cũng là do Phong Quang chuẩn bị.
Năm ấy khi Phong Quang năm tuổi, chính Hạ Phong Ảnh đã dán vào phòng cô các loại poster phim kinh dị, nên để trả thù, cô liền dán các loại sticker hồng phấn đáng yêu của bé gái lên mọi đồ vật trong phòng hắn, ngay cả hộp y tế cũng không buông tha.
Hạ Phong Ảnh lười biếng nhìn hình dán trên hộp y tế, thuận miệng nói:
"Nguyên nhân anh giữ lại hình này cũng rất đơn giản. Cô gái trong hình vẽ đó ngực phẳng như vậy, chẳng phải rất giống em sao?"
"Hạ Phong Ảnh, anh cứ đi chết đi!" Phong Quang ném toàn bộ bông tăm lên mặt hắn.