Quyển 21 - Chương 19: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 19: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 19: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
"Guardian!" Phong Quang kêu lên, di động trong tay cô bỗng nhiên bắn ra một luồng sáng.
Ánh sáng mạnh khiến đôi mắt Hạ Phong, Ảnh nhắm lại theo bản năng, cũng ngay lúc này, cô nhặt một cây gậy từ dưới đất lên, đánh ngất hắn.
Hạ Phong Ảnh sẽ không hôn mê quá lâu, hắn sẽ rất nhanh tỉnh lại thành xác sống, cho nên cô hết sức vội vàng chạy ra cốp xe lấy dây thừng, trở về trói Hạ Phong Ảnh lại.
Nghĩ một chút, cô lại tìm tiếp một khối vải để chặn miệng hắn, cuối cùng, cô lui ra phía sau ba bước, ngồi xuống chờ hắn tỉnh lại.
Ước chừng khoảng ba phút trôi qua, Hạ Phong Ảnh đang bị trói gô liền mở mắt. Đương nhiên, trong ánh mắt hắn đã không còn cảm xúc của nhân loại, hắn ngửi được hương vị của người sống nên muốn tiến về phía Phong Quang, nhưng chỉ còn hai chân không bị trói khiến hắn không giữ được thăng bằng khi đi, hơn nữa hành động chậm chạp khiến thân mình hắn thoạt nhìn hết sức xiêu vẹo, bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngã xuống.
Phong Quang bỗng nhiên bật khóc, kỳ tích mà cô khẩn cầu đã không xuất hiện, anh trai cô rốt cuộc cũng không phải là nam chính, nên đương nhiên hắn cũng sẽ không thể giống như nam chính, cho dù bị cắn cũng vẫn không bị biến dị.
Cô nhìn hắn chậm chạp đi tới bên cạnh mình, cuối cùng đổ ập về phía cô. Hắn đè trên người cô, đầu liên tục cọ lên cổ cô, chỉ là vì bị mảnh vải chặn miệng, nên hắn mới không thể cắn người. Phong Quang không giấy giụa, cô vươn tay ôm lấy thân thể không có độ ấm này, tiếng khóc thút thít vốn đang bị kim nên thật nhỏ bỗng nhiên chuyển thành gào khóc.
Xác sống luôn rất mẫn cảm với âm thanh, có lẽ là tiếng khóc của cô thực sự quá lớn, động tác hắn cọ lên cổ cô cũng dịu lại, giống như một con thú cưng đang cọ xát lên thân thể chủ nhân.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, tiếng khóc của cô dần dần nhỏ lại, Phong Quang vẫn đang bị Hạ Phong Ảnh đè dưới thân. Cô cầm lấy di động, nói bằng giọng không cảm xúc:
"Guardian, nói cho ba tôi là tôi không sao cả, bảo ông ấy không cần phái nhiều người như vậy đi theo tôi."
"Tuân lệnh, cô Hạ." Guardian trả lời xong, màn hình di động liền đen xuống. đi, em sẽ nuôi anh thật tốt."
Cô lại nằm thêm trong chốc lát, rốt cuộc cũng đẩy hắn ra, bắt đầu dọn dẹp sơ qua căn nhà bỏ hoang này một chút.
Đây là một căn nhà hai tầng kiểu tây, trên tường còn treo ảnh kết hôn của một đôi nam nữ. Phong Quang không hề suy nghĩ xem liệu hai xác sống bị Hạ Phong Ảnh bắn chết lúc vừa tiến vào kia có phải chính là chủ nhân của căn nhà này không, bởi trong thời mạt thế xác sống đi khắp nơi này, những điều đó đều không quan trọng.
Nơi này rốt cuộc chỉ còn một mình Phong Quang là người sống, cho nên Phong Quang đi đến đâu, Hạ Phong Ảnh liền đi theo tới đó, rồi dựa vào gần cô, dường như lúc nào cũng muốn cọ lên người cô một cái, giống y như thú cưng vậy.
Đây chẳng qua chỉ là một so sánh Phong Quang dùng để tự an ủi mình thôi. Cô vẫn hiểu rất rõ hiện thực tàn khốc cỡ nào. Hắn là xác sống, chứ không phải... một sinh mạng đang tồn tại.
Hạ Triều vẫn không ngừng cho người bảo vệ cô, Phong Quang đã lười không muốn so đo nữa. Khi cô dọn dẹp phòng ở xong xuôi thì trời đã tối, cô chỉ vào một căn phòng ở tầng hai mà nói:
"Hạ Phong Ảnh, gian phòng này là của anh, giờ anh nghỉ ngơi ở chỗ này, có hiểu không?"
Không có ai đáp lại cô cả.
Đẩy cái đầu đang muốn cọ tới của hắn ra, cô coi như hắn đã đồng ý, tiếp theo, cô đi vào phòng bên cạnh, vừa muốn đóng cửa lại, kết quả hắn đã chen được nửa người vào.