Quyển 21 - Chương 23: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 23: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 23: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Rốt cuộc cũng chỉ là "nếu", chuyện đã xảy ra rồi, không ai có thể thay đổi được, mà cũng không ai có thể biết, nếu như lúc ấy thay đổi lựa chọn, thì hiện tại sẽ như thế nào.
Nhưng dù thế nào, trong lòng Quân Trạch cũng thật sự cảm thấy có chút vi diệu. Hắn đến gặp Phong Quang, vẻ mặt không được tự nhiên mà nói:
"Đối với chuyện của Hạ Phong Ảnh, tôi thật sự rất tiếc."
Phong Quang đứng ở cửa phòng cười,"Anh tiếc nuối cái gì vậy? Anh trai tôi bị xác sống cắn, chứ có phải bị anh cắn đâu."
"Cô Hạ, bất kể cô có tin hay không, thì tôi cũng thật sự không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra." Quân Trạch tạm dùng một chút, nói tiếp:
"Chức trách của tôi khiến tôi không thể lấy quyền mưu tư(1)"
Cô cười, nói bằng giọng điệu rất nhẹ,"Ngay cả bốn chữ "lấy quyền mưu tư" này cũng đều dùng tới, xem ra quả thật anh trai tôi chính là nhân vật khiến anh đau đầu."
"Hạ Phong Ảnh xảy ra chuyện, cô hận tôi cũng hẳn là lẽ thường."
Hắn có thể nhận ra, thái độ không chút để ý kia của cô ẩn chứa bao nhiêu sự châm chọc, nhưng nếu mọi chuyện xảy ra một lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy,"Tôi sẽ không hối hận về quyết định tôi đã đưa ra, nhưng tôi nợ cô và Hạ Phong Ảnh một câu rất xin lỗi."
"Cái gọi là xin lỗi của anh, tôi không chấp nhận."
Phong Quang nở nụ cười đẹp đẽ,"Tôi sẽ chờ tới ngày đó, chờ đến khi anh biết được cảm giác mất đi người quan trọng đối với mình là như thế nào."
Đây là một câu nguyền rủa. Cô mỉm cười mà nguyền rủa hắn. Quân Trạch khựng lại một lúc lâu. Từ sau khi cha mẹ hắn qua đời, hắn liền không còn ai quan trọng nữa, việc bị coi là hôn phu của Phong Quang, cũng chẳng qua chỉ là lời nói đùa sau khi uống rượu của người lớn hai nhà thôi. So với việc nói hắn coi Phong Quang như vị hôn thê, thì nói hắn coi cô như một đứa trẻ lại đúng hơn.
Trong mắt Quân Trạch, Phong Quang chẳng qua cũng chỉ là cô con gái bị chiều hư của thủ trưởng hắn.
Hắn không để tâm đến câu nói kia của cô, cho dù sự chán ghét trong nhủ:
"Hạ Phong Ảnh đã chết, tôi hy vọng cô có thể bớt đau lòng."
"Câm miệng!" Phong Quang bỗng nhiên kích động nói:
"Anh ấy còn chưa chết, một ngày nào đó anh ấy sẽ sống lại!"
"Rầm" một tiếng, cô đóng cửa lại thật mạnh. Dựa người vào cửa hít sâu một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại được.
Mấy ngày nay, mọi người đều nói với cô, rằng anh trai cô đã chết, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận, cũng sẽ không chấp nhận đáp án này. Cô cố chấp cho rằng hắn còn chưa chết, đây là sự cố chấp mà ai cũng không thể thay đổi.
Đối với việc phủ nhận chuyện Hạ Phong Ảnh đã chết này, Phong Quang gần như đã đạt tới một loại tâm lý cực đoan. Chỉ cần có người nói rằng Hạ Phong Ảnh đã chết, cảm xúc của cô đều sẽ mất khống chế, đây là sự biến đổi cảm xúc mà chính cô cũng không thể điều khiển được.
Chậm rãi trở về ngồi xuống cạnh bàn sách, Phong Quang nhìn kẹo hộp kia. Cô đã mất đi dũng khí để mở hộp. Mỗi một lần nhìn thấy nó, cô đều sẽ nhịn không được mà nhớ tới tình cảnh khi hắn đưa cho mình hộp kẹo kia.
Hắn hỏi cô, cô có thích hắn hay không. Cô còn chưa trả lời, hắn cũng đã không thể nghe được nữa.
Một giọt nước mắt rơi xuống bàn, lúc này Phong Quang mới phát hiện rằng mình đã khóc, cô lau nước mắt, trong lòng thầm nhủ, Hạ Phong Ảnh vẫn còn chưa chết, cô cứ thế vội vã khóc làm gì?
Một giọng nam bỗng nhiên vang lên trong phòng."Công chúa nhỏ, có phải em lại khóc hay không?"
Phong Quang sửng sốt, bỗng nhiên đứng dậy, đây là giọng nói của Hạ Phong Ảnh, cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Nhưng nhìn khắp xung quanh đều không thấy gì cả, cuối cùng cô nhìn đến chiếc di động trên bàn, đây là di động của Hạ Phong Ảnh, cô đã mang nó về đây, mà hiện tại, màn hình của nó đang sáng.
*x+*xx*xx*x*x**+*
(1) Lấy quyền mưu tư: Lợi dụng quyền lực để tự tiện làm theo ý mình hay để giúp cho lợi ích của cá nhân mình.