Quyển 21 - Chương 25: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 25: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 25: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
"Cho dù Phong Quang muốn phủ nhận cũng không sao, anh chính là người hiểu Phong Quang nhất, cho dù là khi phản bác, Phong Quang cũng cực kỳ đáng yêu, ừm... Cho nên Phong Quang có thể nói trái lòng mình một chút, cho dù có hơi vụng về, anh cũng vẫn cực kỳ thích nha."
Đúng vậy, cô không biết, mỗi lần nhìn thấy cô tức giận, hắn đều muốn bế cô lên, giấu cô ở một nơi không ai phát hiện được biết chừng nào. Tất cả biểu cảm của cô đều sinh động đến thế, khiến hắn không kiểm chế được mà rung động, nhưng lần nào hắn cũng chỉ có thể nói với cô rằng hắn ghét bỏ cô, tựa như chỉ khi làm như vậy, thì tình cảm không thể tiết lộ kia của hắn mới có thể bị đè nén xuống.
Phong Quang giật giật môi, thấp giọng nói:
"Hạ Phong Ảnh, hôm nay anh đúng là quá buồn nôn. ."
"Hứ, Phong Quang chắc lại đang ghét bỏ anh buồn nôn rồi, vậy được, chúng ta tiếp tục làm chính sự."
Hạ Phong Ảnh lại chuyển sang nghiêm trang nói:
"Bây giờ, Phong Quang đi xuyên qua rừng cây nhỏ trước mắt, đừng đi loạn, em có nhìn thấy hoa dại nhỏ trên mặt đất kia không? Anh cũng không biết đây là hoa gì, nhưng dù sao cũng không phải là chủng loại quý báu, thật ra thì anh muốn tìm hoa hồng, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tìm được loại hoa dại nhỏ không biết tên đó, Phong Quang đừng để ý làm gì, em đi dọc theo hướng có hoa đi, không phải sợ, anh sẽ ở bên cạnh em."
"Có Guardian ở đây, em còn lâu mới sợ!" Cô hừ một tiếng, đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên cô đi mảnh rừng nhỏ này. Trong căn cứ cũng không có nguy hiểm, nhưng có lẽ vì xem quá nhiều phim kinh dị, nên từ trước đến nay cô đều không thích những chỗ như rừng cây nhỏ kiểu này, cho nên cô cũng không hề biết, hắn đã gieo loại hoa dại không biết tên đó ở đây từ khi nào.
Phong Quang theo sát con đường có hoa, cho đến lúc đi khoảng bốn năm phút đồng hồ, trước mắt cô hiện ra một gian nhà gỗ nhỏ, rất đơn sơ. Có thể thấy được, đây là căn nhà nhỏ thô sơ giản được do một người dựng nên, bởi trên mặt đất bên trong phòng còn có các loại công cụ, khối gỗ, dưới ánh trăng, hết thảy những thứ này đều có vẻ ấm áp.
"Phong Quang, đi vào thôi, bên trong có kho báu anh tặng cho em Cô nắm chặt di động, bước lên trước đẩy cửa ra, ánh đèn trong phòng chợt sáng lên trong nháy mắt.
"Điện trong nhà gỗ chính là do anh vất vả lắm mới trộm được từ bên ngoài về đó, Phong Quang phải nhớ nhé, ngàn vạn lần đừng nói cho ba."
Hạ Phong Ảnh cười một tiếng,"Được rồi, Phong Quang đã nhìn thấy căn phòng mở cửa kia chưa? Em sẽ thích gian phòng đó."
Cô vừa liếc mắt đã thấy được gian phòng kia. Bước qua phòng khách nhỏ, cô đi vào gian phòng đó, trên vách tưởng là giấy dán tường màu hồng nhạt, trên chiếc giường thoạt nhìn rất mềm mại chất đầy thủ bông, trên bàn còn có một cái rương lớn đặc biệt dễ thấy, sau khi quan sát hết tất cả mọi thứ, cô mở cái rương ra.
Kẹo... Tất cả đều là kẹo, chủng loại khác nhau, hương vị khác nhau, đóng gói khác nhau, đây là... lần đầu tiên cô thấy nhiều kẹo như vậy.
"Muốn ra ngoài một chuyến cũng thật không dễ dàng, nhưng chỉ còn thiếu kẹo chocolate mới đủ hết các loại, vì sự hoàn mỹ, cho nên dù bất kể như thế nào, anh cũng đều phải ra ngoài, như hiện tại."
Vẫn luôn nói Hạ Phong Anh mê chơi thích quậy, còn luôn thích chạy ra ngoài khiến người khác thêm phiền não, nhưng hắn đi ra ngoài, lại không phải vì muốn phá phách hay muốn làm trái quy định chung.
"Vốn còn nghĩ, chờ đến khi sinh nhật 17 tuổi của Phong Quang, thì mới dẫn Phong Quang tới nơi này, nhưng hiện tại anh không thể không đi trước một chút. Phong Quang... anh không muốn em quên anh."
Giọng Hạ Phong Ảnh trầm thấp mà thong thả,"Nhưng con người luôn phải nhìn về phía trước, hạn sử dụng của những chiếc kẹo đó, nhiều nhất cũng chỉ hai năm mà thôi. Nếu đến lúc Phong Quang sắp quên anh, thì hãy ăn một viên kẹo. Đừng ăn quá nhanh, anh lo em sẽ bị đau răng mất. Phong Quang chỉ cần nhớ kỹ về anh mấy năm này là được, tuy rất không cam lòng... nhưng anh hy vọng Phong Quang có thể vui vẻ mà sống."
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang, anh không muốn làm anh trai em. Từ rất lâu trước kia... anh đã không muốn. Nếu... anh nói là nếu, chúng ta không phải anh em, em sẽ thích anh chứ? Cho dù chỉ là một chút..."
"sg"
Cô phải vịn tay vào bàn mới có sức lực để đứng vững, nước mắt không ngừng nhỏ giọt lên đám kẹo, cô nói trong tiếng khóc không thể kìm nén: "Em sẽ thích anh..."
Cô không thể không rung động khi đối mặt với một người đàn ông Cô sẽ thích hắn, nhưng hắn rốt cuộc đã không thể nào nghe được nữa.