Quyển 21 - Chương 38: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 38: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 38: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Phong Quang cười nói một câu,"Anh không chết ở bên ngoài, đúng là quá đáng tiếc."
"Phong Quang!" Hạ Triều trừng mắt nhìn con gái đang đứng bên cạnh.
Sắc mặt Quân Trạch chỉ hơi sững lại một chút,"Cô Hạ..."
"Ồ, cô gái xinh đẹp này là ai đây?" Phong Quang trực tiếp ngắt lời hắn. Cô không nhìn Quân Trạch, mà nhìn sang cô gái đang đứng bên cạnh hắn.
Nghiêm Lạc vươn tay."Chào cô, tôi là Nghiêm Lạc." Phong Quang cười một cái, lại không hề vươn tay ra bắt tay Nghiêm Lạc. Vào giờ phút này, cô cho rằng bản thân đúng là có năng khiếu làm nữ phụ ác độc, vừa không biết lễ phép, nói năng lại khắc nghiệt, quả thực là phù hợp với tất cả giả thiết của nữ phụ chuyên làm vật hy sinh.
Tiến sĩ Trịnh nãy giờ im lặng đứng một bên rốt cuộc cũng mở miệng,"Hạ Triều, đây là con gái anh?"
"Không sai." Hạ Triều nhìn về phía ông,"Phong Quang là con gái tôi."
Ông Trịnh mỉm cười,"Xem ra những năm gần đây anh đã quá tận tâm lo việc của Vùng Đất Phúc Âm rồi, nếu không tại sao ngay cả thời gian dạy dỗ con gái mình cũng không có chứ?"
"Thật ra tôi lại cảm thấy, cô Hạ như vậy đặc biệt thu hút người ta." Du Ký đi tới nhìn về phía Phong Quang, ngón tay hắn tựa như lơ đãng mà cọ qua khóe môi mình một chút.
Phong Quang khựng lại, lập tức hiểu ra, nổi giận đùng dùng trừng mắt nhìn hắn.
Ô... Hắn có nên nói là mèo xù lông cũng hết sức đáng yêu không nhỉ?
Du Ký mỉm cười đầy ẩn ý, hắn lại nhìn về phía ông Trịnh, khôi phục thái độ lạnh nhạt mà nói:
"Đã lâu không gặp, tiến sĩ."
Ông Trịnh tạm thời quên đi chuyện muốn châm chọc Hạ Triều thêm vài câu, ông hỏi Du Ký,"Thư Bạch thật sự nghiên cứu ra thuốc chống lại virus xác sống sao?"
"Nếu Quân Trạch tiên sinh không xuất hiện tình huống biến dị, thì tôi nghĩ hẳn là nghiên cứu của giáo sư đã thành công."
Vẻ mặt ông Trịnh kích động,"Quả nhiên... Thư Bạch trước nay đều không bao giờ khiến tôi thất vong." Nếu đã có thuốc, vậy ngày thế giới khôi phục trở lại như trước kia đã sắp tới rồi.
"Mau, đưa tôi đi gặp Thư Bạch, tôi muốn xem hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng, tiến sĩ hãy đi cùng tôi."
Du Ký dẫn ông Trịnh rời đi. Khi bước ngang qua bên cạnh Phong Quang, dáng vẻ hắn có thể nói là hai mắt nhìn thẳng, hết mực nghiêm trang, quả thực khiến người ta khó mà tin được hắn thực ra lại có lúc tùy tiện như vậy. Phong Quang nắm hai tay rũ xuống bên người, nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Triều nói:
"Đừng tức giận. Ông Trịnh nói những lời không dễ nghe đó, kỳ thực đều để nhằm vào ba thôi, không phải muốn nhắm vào con đâu."
Hóa ra ông cho rằng Phong Quang tức giận vì lời châm chọc ông Trịnh vừa mới nói.
Phong Quang nhìn cha mình đang mất tập trung, liền trực tiếp xoay người rời đi nói:
"La Lịch, đi cùng tôi, tôi có việc muốn tìm anh."
La Lịch khựng lại một chút, theo bản năng nhìn về phía Hạ Triều.
Hạ Triều xua tay,"Con bé muốn tìm cậu, thì cậu cứ đi đi."
"Dạ." La Lịch lại lần nữa lén liếc nhìn sang Quân Trạch, lập tức đi theo phía sau Phong Quang.
Hiện giờ cũng chỉ còn lại ba người là Hạ Triều, Quân Trạch và Nghiêm Lạc. Quân Trạch thì không sao, nhưng Nghiêm Lạc lại có chút xấu hổ, bởi vì đại tiểu thư của căn cứ này, dường như không hoan nghênh cô lắm.
Hạ Triều cười nói:
"Cô Nghiêm Lạc đừng để ý, Phong Quang bị tôi chiều hư, tính cách con bé vẫn hay như vậy."
Nghiêm Lạc vội nói:
"Tôi không để ý..."
"Như vậy..." Hạ Triều cười tủm tỉm nhìn qua lại hai người Nghiêm Lạc và Quân Trạch, trực tiếp đặt câu hỏi:
"Không biết quan hệ trước mắt của hai người là gì?"
Quân Trạch và Nghiêm Lạc đều ngẩn ra, không kịp chuẩn bị chút nào cho vấn đề này. Hạ Triều vốn không hề ngốc, lại có đôi mắt sáng như đuốc, nhìn thấu hết mọi chuyện, bất kể là ánh mắt Nghiêm Lạc nhìn Quân Trạch, hay ánh mắt Quân Trạch nhìn Nghiêm Lạc, ông luôn có thể nhìn ra được điểm khác thường.