Quyển 21 - Chương 40: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 40: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 40: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quân Trạch mặt không đổi sắc,"Một mình tôi đi ra ngoài là được, việc tôi làm trái quy củ không liên quan tới người khác."
"Vậy được rồi."
Phong Quang vẫn không thu súng lại,"Nếu anh thừa nhận anh ra ngoài là trái với quy củ, vậy anh cũng không còn tư cách trở thành người lãnh đạo thứ hai của Vùng Đất Phúc Âm nữa.
Quân Trạch, anh nghĩ kỹ đi, muốn yên ổn ở lại Vùng Đất Phúc Âm hay muốn ra ngoài làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu anh đi ra ngoài, anh sẽ không còn tư cách để trở về nữa."
"Cô Hạ!" Có người nói: "Lúc trước cô đi ra ngoài chẳng phải cũng đã trở lại đó sao?"
"Hắn có thể giống tôi được à?" Phong Quang cà lơ phất phơ nói:
"Ba tôi là chủ nhân ở đây, tôi là đại tiểu thư nơi này, Quân Trạch thì là cái gì cơ chứ? Thân phận của hắn lớn hơn tôi được sao?"
Kiểu thần thái "nhị thế tổ" này, thật ra lại có vài phần tương tự với Hạ Phong Ảnh năm đó.
Phong Quang nhìn về phía những người đang tỏ rõ vẻ không phục kia,"Không phục thì cũng ngậm miệng tại cho tôi, kiếp sau đầu thai cho tốt vào rồi lại đến tìm tôi nói lý. Các người hãy nghĩ kỹ đi, Vùng Đất Phúc Âm là căn cứ có đãi ngộ tốt nhất, cũng là nơi an toàn nhất, bên ngoài đều là xác sống ăn thịt người, các căn cứ khác lại đều không dễ dàng tiếp nhận người ngoài như vậy, nếu vẫn muốn chơi trò tình nghĩa huynh đệ mà cùng đi ra ngoài với hắn, tôi cũng không ngăn cản các người. Chỉ là... các người cứ ngẫm kỹ lại người nhà mình vẫn còn ở đây đi."
Câu này vừa nói ra liền đánh trúng trọng điểm. Cho dù tình huynh đệ có quan trọng, thì cũng đâu quan trọng hơn người nhà được.
Quân Trạch tháo thẻ ID thân phận của mình ở Vùng Đất Phúc Âm xuống, hắn bình tĩnh nói:
"Tôi hiểu rồi. Từ nay về sau, tôi sẽ không còn là người của Vùng Đất Phúc Âm nữa."
Phong Quang thu súng lại, cô cười nói:
"Guardian, mở cửa cho hắn."
"Tuân lệnh, cô Hạ." Guardian vừa dứt lời, cửa sắt liền mở ra. Quân Trạch không chút do dự xoay người đi. Phong Quang nhìn bóng dáng hắn mà nói: "Quân Trạch."
Hắn dừng chân lại.
"Anh ở bên ngoài thật tốt nhé, đừng chết quá nhanh."
Cô cười xán lạn."Sau đó sống sót cô độc một mình."
"Tôi biết, cô không buông bỏ được chuyện Hạ Phong Ảnh."
Quân Trạch không quay đầu lại mà bước về phía bóng tối vô tận,"Đó cũng là chuyện mà tôi không buông bỏ được." Câu nói cuối cùng kia cũng chìm vào trong bóng tối.
Cánh cổng lần nữa đóng lại, Phong Quang đứng một lúc lâu, cô cảm thấy mình không hề vui vẻ như trong tưởng tượng. Cô quét mắt nhìn những người đang bất mãn xung quanh, bĩu môi nhàm chán, đi đến một kho hàng bị bỏ hoang.
La Lịch thấy cô tới, thì liền mở cửa ra, người bên trong chính là Nghiêm Lạc đang bị trói. Tín hiệu cầu cứu mà Quân Trạch nhận được từ cô ta, chẳng qua cũng chỉ do La Lịch cầm máy truyền tin của cô ta phát ra mà thôi.
Nghiêm Lạc căm giận nhìn Phong Quang,"Vì sao cô muốn làm như vậy?"
"Đương nhiên là vì tôi có thù với hắn." Phong Quang ngồi xuống trước mặt Nghiêm Lạc, lúm đồng tiền của cô đẹp như hoa,"Cô có biết không, nếu lúc trước hắn có thể quyết đoán đi cứu anh trai tôi giống như đi cứu cô vậy, biết đâu anh trai tôi sẽ không phải chết?"
Nghiêm Lạc sửng sốt,"Cái gì?"
"Yên tâm đi." Phong Quang tùy ý nói:
"Tôi và cô không có thù cũng không có oán, tôi sẽ không làm gì cô. Cô có thể yên ổn sống ở Vùng Đất Phúc Âm, hưởng thụ đãi ngộ bình đẳng như những cư dân khác."
"Quân Trạch đâu? Có phải hắn đã ra ngoài rồi không?" Nghiêm Lạc cắn răng nói:
"Cô Hạ, hắn chẳng phải vị hôn phu của cô sao? Sao cô lại có thể nhẫn tâm như thế?"
"Hắn chỉ là vị hôn phu cũ của tôi thôi. Hơn nữa, tôi cũng đâu có thích hắn."
Phong Quang chống cằm nhìn Nghiêm Lạc, nhìn có vẻ thật giống một cô bé ngây thơ,"Quân Trạch đã đi ra ngoài, nhưng lại không tìm thấy cô. Cô không? Tưởng tượng xem... Nếu cho đến khi già, hắn vẫn sống trong đau khổ vì mất đi người yêu... đây cũng là một chuyện rất bi thảm đó."
"Chẳng lẽ là... Nghiêm Lạc kinh hãi đưa ra phán đoán,"Cô... Cô thích anh trai mình?"