Quyển 21 - Chương 55: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế (Kết)
Quyển 21 - Chương 55: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế (Kết)Quyển 21 - Chương 55: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế (Kết)
"Được, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Khai Tâm."
Guardian mỉm cười, đắp chăn lại cẩn thận cho cô.
Sắc mặt của Phong Quang không tốt, có thể nói là tiều tụy. Thân thể cô trước nay đều rất tốt, nhưng lúc này lại mắc bệnh nan y, cô nghĩ, cốt truyện cẩu huyết như vậy nhất định là do Hệ thống chủ sắp đặt để khiến cô có thể thoát khỏi thế giới này.
Bảy năm, cô được hắn chăm sóc cẩn thận bảy năm, cũng sống như một con búp bê suốt bảy năm rồi. Tới bây giờ, cô phát hiện cảm giác của mình với Guardian đã không còn cái gọi là có hận hay không nữa, mà mỗi ngày, cô đều chỉ chờ mong một chuyện, đó chính là cái chết.
Giờ đang là mùa thu, lá cây ngoài cửa sổ đã khô vàng, cô cũng không có chút cảm giác bi thương nào cả, mà chỉ nhẹ nhàng thở ra. Lần đầu tiên, cô cảm thấy hóa ra chết đi cũng là một chuyện đáng để người ta vui vẻ.
"Phong Quang đang nghĩ gì vậy?"
Guardian không quen với sự im lặng của cô, nhưng gần đây, cô lại càng ngày càng không thích nói chuyện, bất kể hắn nói muốn giết bao nhiêu người, muốn làm ra chuyện xấu gì đi chăng nữa, cô cũng đều không phản ứng lại.
Phong Quang nhìn hắn, hơi mỉm cười,"Tôi đang nghĩ, tôi sắp được giải thoát rồi. Nhưng Guardian à, còn anh thì sao, đến khi nào anh mới có thể được giải thoát?"
"Tôi không cần giải thoát."
Hắn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
"Những ngày tháng có Phong Quang bên cạnh, tôi rất thích. Kỳ thật hắn không hiểu cái gì gọi là thích, cũng như hắn không hiểu cái gì là đau khổ vậy, cho nên hắn không cách nào hiểu được nỗi thống khổ của cô, mà hắn tự tiện coi ham muốn chiếm hữu này là thích.
Kỳ thật khi đối mặt với một người đàn ông như vậy, chỉ cần nguyện ý thỏa hiệp, thì nhất định cô sẽ sống rất nhẹ nhàng vui vẻ.
Nhưng, có những chuyện cô không cách nào thỏa hiệp được.
Phong Quang dựa vào ngực hắn, yếu ớt hỏi:
"Guardian, anh có biết hối hận là gì không?"
"Hối hân... là cảm thấy dav dứt với những chuyên đã không làm hoặc làm sai lúc trước. Tôi biết hối hận là gì."
"Vậy anh có từng cảm thấy hối hận không?"
"Chưa từng."
Ngừng lại trong chốc lát, hẳn còn nói thêm:
"Nếu Phong Quang muốn tôi hối hận, tôi sẽ cố gắng học được cảm giác này."
"Thật là ngốc."
Phong Quang cười một tiếng, cô chậm rãi nói:
"Nếu anh không giết nhiều người như vậy, không giết ba tôi, Guardian, tôi nghĩ tôi sẽ chấp nhận sự thật anh là anh trai, rồi thích anh."
Trong mắt hắn... rốt cuộc cũng hiện vẻ mờ mịt.
"Nhưng anh lại giết ba tôi, cho nên... anh đã học được cái gì gọi là hối hận chưa?"
Một câu cuối này, cô hỏi rất nhẹ.
Hắn hơi rũ mắt, nhìn xuống khuôn mặt cô,"Tôi bỗng nhiên không muốn hiểu loại cảm giác này."
"Vậy anh vĩnh viễn đừng hiểu."
Cô nhắm mắt lại, ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu lên người cô, khiến sắc mặt cô trông càng thêm tái nhợt,"Guardian, tôi muốn ngủ. Lúc này anh đừng đánh thức tôi."
Hắn đột nhiên hỏi:
"Khai Tâm làm sao bây giờ? Con bé còn nhỏ như vậy."
"Không sao, con bé sẽ từ từ lớn lên..."
"Loại hoa trước nhà gỗ nhỏ của chúng ta, em còn chưa thấy chúng nở như thế nào."
"Anh ngắm thay tôi đi... Những bông hoa dại nhỏ đó nhất định rất đẹp..."
"Còn tôi thì sao?"
Hắn ôm cô chặt hơn,"Tôi thì làm sao bây giờ?"
"Hãy sống thật tốt..."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ,"Anh có cuộc đời dài vô tận... Anh sẽ gặp thêm rất nhiều người... cũng có lẽ là xác sống... Chẳng qua trong số đó, nhất định sẽ không có tôi..."
CÂ thở ra môt hơi cuối cùno "Thât tết Guardian. tôi khâng bao ai phải đối mặt với anh nữa..."
Mặt trời xuống núi, ánh mặt trời cuối cùng trong phòng cũng tiêu tan.
Guardian yên tĩnh ôm cô ngồi bất động, cho đến khi ngay cả chút độ ấm cuối cùng trên thân thể cô, hắn cũng không giữ được.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, có lẽ hắn đã hơi hiểu ra, hối hận là loại cảm giác như thế nào.
Mà hắn còn phải trải nghiệm loại cảm giác này trong suốt những tháng năm dài đằng đẵng.
Chuỗi năm tháng dài bất tận kia, hẳn con người sẽ không cách nào tưởng tượng ra được.