Quyển 22 - Chương 4: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 4: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 4: Công lược người cản thi
Phong Quang thở dài,"Tôi không muốn xứng với bọn họ, cảm ơn cô đã nhọc lòng."
"Công chúa..."
Cô em nhóm trưởng ấm ức gọi cô vài tiếng, lại giống như phát hiện ra điều gì mà hô lớn lên: "Công chúa, sao tóc cô lại biến thành màu đen!?"
"Ờm, nhuộm đen."
"Là ai phát rồ như vậy, lại dám nhuộm tóc công chúa thành màu đen thô tục thế này!"
Phong Quang trầm mặc trong chốc lát, rồi vỗ bả vai cô ta,"Chuyện này phiền cô điều tra giúp tôi chút vậy."
"Được! Tôi nhất định không phụ sự gửi gắm của công chúa!"
Cô em nhóm trưởng hết sức nhiệt tình móc di động ra liên hệ với những người khác trong nhóm fan.
Phong Quang thấy thế liền vội vàng lén lút trốn đi, nhanh chóng bỏ chạy về phòng học của mình. Cô là học sinh lớp 11 ban A, ngoại trừ Thượng Quan Mặc ở lớp 12 ban A thì ba người được gọi là vương tử khác đều học cùng ban với Phong Quang, bao gồm Tô Tường Vi vừa mới chuyển trường đến.
Bây giờ đang là thời gian tự học của lớp, tam đại vương tử sau khi tiếp xúc với Tô Tường Vi vào hôm qua thì liền than thở cô gái này thật sự khác biệt với đám lòe loẹt tầm thường mà họ nhìn thấy trước kia. Hiện tại ba người bọn họ đang chia ra ngồi ngồi phía trước và hai bên trái phải Tô Tường Vi, cùng cô ta nói chuyện trên trời dưới đất.
Là một cô gái xuyên không, Tô Tường Vi luôn chán ghét thứ gọi là Mary Sue, đặc biệt là nữ chính Mary Sue trong câu chuyện này. Cô ta cảm thấy cần phải sửa đúng lại mắt thẩm mỹ của những nam sinh đơn thuần kia, vì thế liền nói:
"Người Hoa Hạ chúng ta vẫn luôn có mái tóc màu đen, ngay cả mắt cũng là màu đen, đây là đặc điểm nhận biết quan trọng của người Hoa Hạ, các cậu nghĩ sao?"
Thượng Quan Nhiên có tính tình hoạt bát nhất, hắn cười xán lạn như ánh mặt trời mà nói:
"Nhưng màu tóc của Phong Quang cũng rất đẹp mà."
"Vấn đề ở đây không phải là đẹp hay không đẹp." Tô Tường Vĩ nói:
"Cậu nghĩ xem, nếu người nước ngoài không có tóc vàng mắt xanh, mà lại giống với người Hoa Hạ chúng ta, thì cậu có còn cảm thấy họ giống người nước ngoài không?"
Tam đại vương tử quả nhiên liền trầm tư.
Tô Tường Vi vừa lòng cười, cô ta nói ra câu này cũng chỉ để dẫn dắt khiến họ cảm thấy Hạ Phong Quang không giống người bình thường thôi. Đúng lúc này, một thiếu nữ ngồi bên cửa sổ chậm rãi nói:
"Tóc đen mắt đen, nên người Nhật và người Hàn không phải là người nước ngoài hả?"
Tô Tường Vi sửng sốt, cô ta nhìn sang, chỉ cảm thấy bóng dáng nữ sinh bên cạnh cửa sổ kia có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ.
Thượng Quan Nhiên nói:
"Đúng vậy, người Nhật và người Hàn chẳng phải cũng có tóc đen mắt đen sao?"
Nam Cung Vân lại nói:
"Này, chỗ cô đang ngồi là của Phong Quang đó, không phải ai cũng tùy tiện ngồi được đâu."
Tư Đồ Túy ôn hòa cười,"Nếu tôi đoán không sai, đây hẳn là Phong Quang rồi."
Nữ sinh bên cửa sổ quay đầu, quả nhiên đúng là Phong Quang đã nhuộm tóc đen.
Nam Cung Vân hơi bất ngờ,"Phong Quang, sao màu tóc của cô lại thay đổi?"
Phong Quang không để ý đến hắn, cô mỉm cười đi đến trước mặt Tô Tường Vi, mở miệng nói: "3tIobLlLibl2bXbITVU."
Tô Tường Vi sửng sốt một lát,"Cô đang nói gì vậy?"
"Chẳng phải cô biết 8 ngoại ngữ sao? Cô đoán xem nào."
Phong Quang cười hì hì nói xong, xoay người liền đi ra cửa. Tư Đồ Túy nói: "Hiện giờ còn chưa tan học."
"Nếu tan học mới đi, thì còn gọi gì là trốn học nữa?" Phong Quang không quay đầu lại mà đi thằng ra khỏi phòng.
Thượng Quan Nhiên cảm thấy rất hứng thú mà hỏi Tô Tường Vi,"Vừa rồi Phong Quang nói gì vậy? Cô phiên dịch lại chút xem."
"Cô ấy... Cô ấy nói..." Đối mặt với ánh mắt của mấy soái ca nhìn chằm chằm vào mình, Tô Tường Vi căng thẳng nói:
" Tôi không nên giảng giải với các cậu..."
"Đúng rồi!"
Phong Quang vừa ra khỏi cửa Lại ngó đầu vào phòng.
"Đoạn ngoại ngữ vừa rồi là tôi nói linh tinh đó, chẳng phải là ngôn ngữ gì đâu. Sợ các cậu băn khoăn nên tôi nói lại một tiếng. Tạm biệt."
Cô vẫy tay chào, lần này thì đi thật.
Thượng Quan Nhiên, Tư Đồ Túy và cả Nam Cung Vân cùng nhìn về phía Tô Tường Vi, sắc mặt cô ta... đúng là cực kỳ đặc sắc.