Quyển 22 - Chương 9: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 9: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 9: Công lược người cản thi
Phong Quang dừng bước. Giờ đang đêm đen gió mạnh, cô thật sự không dám đi, nhưng cô cũng đâu thể quay đầu lại nói không dám chứ! Như vậy thật sự rất mất mặt!
Tư Đồ Túy lại nói: "Đúng lúc tôi cũng định rửa mặt, hay là..."
"Để tôi đi cùng Phong Quang cũng được!"
Nữ sinh đeo kính đứng dậy. Cô ấy chính là lớp trưởng lớp 11 ban A, Mộc Thanh Thanh. Cô ấy dắt tay Phong Quang đi, xua tay với những người còn lại,"Có tôi đây rồi, các cậu cứ yên tâm."
Tới bờ sông, Phong Quang mới thở phào nhẹ nhõm,"Lớp trưởng, cảm ơn cậu đã giúp."
"Xí, khách khí làm gì." Mộc Thanh Thanh và Phong Quang từ nhỏ đã là bạn học, cô ấy bĩu môi nói:
"Tớ phát hiện, sau khi Tô Tường Vi chuyển tới, tốc độ thay đổi của một số người thật sự quá nhanh. Ví dụ như mấy người Thượng Quan Nhiên, trước đây bọn họ đều thích vây quanh cậu cả ngày, bây giờ Tô Tường Vi chuyển đến, bọn họ liền lập tức đổi mục tiêu. Phong Quang, cậu nói xem, sức hút nhân cách của Tô Tường Vi kia thật sự lớn như vậy à?"
Đó không phải là sức hút nhân cách, đó là hào quang nữ chính. Phong Quang cũng có hào quang nữ chính này, chẳng qua lại chỉ có thời hạn thôi, so với Tô Tường Vi có hào quang vĩnh cửu thì đương nhiên cô không vượt được. Dường như nhớ tới điều gì, Phong Quang lại hỏi:
"Sao tớ lại không biết cậu là trưởng câu lạc bộ Thần Quái gì đó?"
"Đâu chỉ có tớ, cậu cũng là thành viên của câu lạc bộ chúng ta mà."
"Gì cơ?"
Cô nói: "Tớ không nhớ là mình từng gia nhập câu lạc bộ này."
"Tớ đã thay cậu đăng ký tham gia rồi, trước nay cậu đều không thích quan tâm đến những việc này, nên tớ cũng không nói với cậu."
Mộc Thanh Thanh vỗ bả vai Phong Quang,"Được rồi được rồi, cậu đi rửa mặt đi, tớ đi dạo xung quanh, có việc gì thì gọi tớ."
"Này..."
Phong Quang chỉ kịp kêu một tiếng, Mộc Thanh Thanh đã dứt khoát xoay người rời đỉ.
Quả nhiên, Mộc Thanh Thanh muốn đi cùng cô cũng chỉ vì muốn xem nơi này có thứ kỳ quái đì đó hav không. Thứ kỳ quái? Phong Quang hoảng hốt, vội vàng ngồi xuống bờ sông, nhanh chóng rửa mặt mình sạch sẽ. Cô muốn làm xong thật nhanh rồi trở lại với mọi người, dù sao cô cũng đã xác định thế giới này không phải một thế giới khoa học, nên biết đâu sẽ thật sự có yêu ma quỷ quái nhảy ra.
Bỗng nhiên, bên cạnh cô xuất hiện một điểm sáng Phong Quang nhìn lại, thấy đó là một miếng ngọc bội, vì có ánh trăng mà phản chiếu ra ánh sáng mờ. Cô tò mò nhặt khối ngọc bội này lên, nó làm từ ngọc bích, trên đó còn treo tua màu đỏ, họa tiết lại càng tỉnh xảo hơn, thoạt nhìn có vẻ là một miếng ngọc cổ.
Bỗng nhiên, một con mèo đen nhảy ra, cô bị hoảng sợ, ngay sau đó, trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
"Chào cô, chúng ta Lại gặp mặt."
Chàng trai mặc áo gió màu đen đến trước mặt cô, mèo đen bên chân hắn kêu một tiếng về phía Phong Quang. Hắn rất nhanh chóng thấy được ngọc bội trên tay cô, liền nhíu mày nói:
"Mau bỏ khối ngọc bội này xuống."
"Sao, làm sao vậy?" Phong Quả nhiên, hắn nói:
"Ngọc bội này là người khác cố ý để đây, chính vì chờ một ngày có người phát hiện ra nhặt được. Cô có biết vì sao lại thế không?"
"Vì sao."
"Để di vật của người chết ở một nơi bất kỳ, người nhặt được thứ này sẽ bị đưa đi cử hành hôn lễ với chủ nhân của nó."
Hắn trầm giọng chậm rãi nói: "Khối ngọc bội này đang giúp chủ nhân nó chọn người để minh hôn(1)."
Minh hôn!?
*x*wx*xx*x+*x*x*x**
(1) Minh hôn: Thành hôn với người chết.