Quyển 22 - Chương 11: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 11: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 11: Công lược người cản thi
"Cô gái, nếu cô đã nhặt đồ rồi, thì không thể tùy tiện vứt đi như vậy." Một ông lão mặc áo choàng đen xuất hiện phía sau cây, ông ta nhìn chằm chằm Phong Quang, sắc mặt không tốt.
Phong Quang hoảng sợ,"Ông là ai?"
"Hừ, tôi đã bảo tên nhóc Ninh Dịch này tránh ở chỗ tối chờ người có duyên nhặt ngọc bội, không ngờ thằng nhóc đó lại thả cô chạy đi."
Ông lão có vẻ nổi giận đùng đùng, mà Phong Quang lại mẫn cảm bắt được hai chữ, cô hỏi theo bản năng:
"Ninh Dịch? Ông quen biết Ninh Dịch sao?"
"Nó là cháu tôi, sao tôi lại không quen biết?"
Ông lão lại hừ một tiếng, vẫy tay,"Đã tìm được cô dâu cho lão tổ tông rồi, mau đưa cô nhóc này về cho tôi."
Khi Phong Quang còn chưa kịp phản ứng lại, hai người đàn ông mặc áo choàng đen liền lập tức nhảy ra, một người trùm túi đen lên đầu cô, trước mắt cô chợt tối sầm, lập tức cảm thấy mình bị khiêng lên, ngay sau đó, ý thức của cô cũng chìm vào bóng tối.
Không biết bao lâu sau, Phong Quang mới tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy một căn phòng cổ kính, cô lập tức ngồi dậy từ trên giường, vừa cúi đầu liền thấy khối ngọc bội kia vẫn ở bên cạnh mình, cô khóc không ra nước mắt. Không chỉ vậy, cô còn phát hiện mình đã bị thay một bộ mũ phượng khăn quàng vai, đây là áo cưới thời cổ đại.
Xong rồi, không phải nhóm người này muốn cô chôn cùng người chết kia chứ? Càng nghĩ càng thấy có khả năng này. Phong Quang ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên mái nhà, cửa sổ đã bị chặn kín. Cô chỉ có thể chạy trốn từ cửa sổ trên mái nhà, nhưng chiều cao của cô Lại không thể nào với tới.
Nhưng rất nhanh, đầu óc cô hiếm khi thông mỉnh được một lần, khi cảm thấy sợ hãi, xung quanh cô sẽ có tuyết rơi, nếu sợ hãi cực độ thì bông tuyết sẽ lớn như lông ngỗng, nên cô cố hết sức nghĩ đến chuyện đáng sợ sắp xảy ra. Tuyết rơi xung quanh càng lúc càng lớn, cô liền gom các đống tuyết vào nhau, khi cô gần như sắp kiệt sức, lại thật sự gom được một cái "thang tuyết" giúp cô đi qua cửa sổ trên mái nhà.
Phong Quang xắn tay áo lên, dùng cả tay lẫn chân bắt đầu bò lên trên đó. Khi cô bò được một nửa, cửa liền mở ra. Chàng trai từng hai lần gặp Phong Quang bước vào, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo cưới đỏ đang dùng tư thế hết sức bất nhã bò lên trên "núi" tuyết, cảnh tượng này khiến hắn Phong Quang không dự đoán được lại có người vào đây lúc này, cô cũng ngây ngẩn cả người. Chân trượt một cái, cô liền rơi xuống từ giữa không trung. Khi cô tưởng mình sắp ngã tàn phế, thì lại được người ta đón lấy vững vàng.
"Tôi không thể không cảm thán... cô quả là lợi hại."
Hắn cười mà nói vậy, hoàn toàn không chút trào phúng. Nhận ra mình đang được hắn ôm trong lòng, cô đỏ hồng cả mặt,"Chẳng phải vì tôi muốn chạy trốn sao?"
"Ở đây có kết giới do ông nội tôi bày ra, ngay cả tôi cũng không thể nào phá được, cô sẽ chỉ phí công thôi."
Mặt cô liền trắng bệch,"Vây... Chẳng lẽ tôi thật sự phải chôn cùng một người chết sao?"
"Minh hôn chỉ khiến cô và ông ấy xác định quan hệ phu thê, chứ không phải bắt cô chôn cùng, chẳng qua..." Trong mắt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ,"Từ nay về sau, cô sẽ không thể tái giá với người khác."
Nói cách khác là... bắt tôi thủ tiết cho một người chết chưa từng gặp mặt sao?"
Hắn cực kỳ mất tự nhiên nói:
"Người kia, thực ra là tiền bối mấy trăm năm trước của nhà họ Ninh chúng tôi."
Cô càng thêm khổ sở,"Hóa ra tôi phải thủ tiết vì một người đàn ông đã chết mấy trăm năm?!"