Quyển 22 - Chương 21: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 21: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 21: Công lược người cản thi
Chuẩn bị xong hết thảy, tất cả hầu gái liền quy củ đứng đằng sau Phong Quang.
Phong Quang cố ý bày dáng vẻ tao nhã của đại tiểu thư mà ngồi xuống, cô mỉm cười:
"Nói thật, lần nào cũng thấy anh dẫn theo một đám ông chủ áo đen đi tới đi lui, tôi lại hoài nghỉ xu hướng giới tính của anh đó."
"Nói như vậy..."
Lãnh Dạ nhìn nhóm hầu gái phía sau cô,"Tôi cũng có lý do hoài nghỉ xu hướng giới tính của cô."
"Tôi dám thừa nhận tôi có hứng thú với phụ nữ, vậy anh dám thừa nhận anh có hứng thú với đám ông chú thối chân đó không?"
Nhóm vệ sĩ áo đen bị gọi là ông chủ thối chân đều hơi khó chịu.
Lãnh Dạ trầm mặc, hắn còn chưa thoáng được như Phong Quang.
Người qua lại trên phố nhìn một nam một nữ bày bàn ăn nói chuyện giữa đường này, đại khái đều có cùng một suy nghĩ, đó chính là phải chăng hai người này có bệnh.
Phong Quang nhìn thẳng vào hắn, hiếm khi lại dùng giọng điệu ban ơn mà hỏi:
"Nói đi, anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
"Giải trừ hôn ước."
Bốn chữ đi thẳng vào vấn đề này đã biểu hiện quyết tâm vững chắc của hắn.
Phong Quang vừa nghe liền cười,"Xem ra thỉnh thoảng anh cũng biết nói tiếng người.
"Dù cô nói năng lợi hại cũng không thể thay đổi ý muốn giải trừ hôn ước của tôi."
Cô lại cười,"Tôi đồng ý giải trừ hôn ước nha, chỉ là việc nói kháy anh cũng đâu xung đột gì với chuyện chúng ta giải trừ hôn ước chứ."
Phong Quang đã sắp mười tám tuổi. Ở nước Kim Cương, dựa theo quy củ, cô sẽ phải kết hôn với Lãnh Dạ. Cũng do Lãnh Dạ nóng nảy, nên mới gấp không chờ nỗi mà muốn giải trừ hôn ước với Phong Quang .
Nói thực ra, lý do của hôn ước này có chút kỳ lạ, liên hôn thương nghiệp chỉ là nguyên nhân thứ yếu, nguyên nhân quan trọng hơn là, Vương vương phi này quả thực chính là mơ ước của mỗi thiếu nữ từ khi còn bé đúng không? Cho nên, Đó là lần đầu tiên Phong Quang thấy mẹ cô cười không chút hình tượng như vậy.
Quy tắc thừa kế của nước Kim Cương cũng rất đơn giản, nếu quốc vương không có con, thì vương hậu sẽ kế thừa vương vị. Nhưng Phong Quang không dám nói lời này của mẹ cho ba cô, bởi những lời này thật sự rất giống lời thoại của vai ác.
Lãnh Dạ nói:
"Nếu cô cũng đồng ý giải trừ hôn ước, vậy cô hãy nói rõ ràng với ông Hạ, để ông ấy công bố chuyện giải trừ hôn ước đi."
"Anh đùa đấy à?"
Phong Quang châm chọc cười,"Muốn để ba tôi làm người ác công bố chuyện giải trừ hôn ước sao? Anh nghĩ hay thật. Đến khi quốc vương vì chuyện ba tôi giải trừ hôn ước mà mếch lòng với nhà họ Hạ thì anh sẽ không sao cả, có đúng không? Người muốn giải trừ hôn ước trước là anh, làm kẻ ác liền đến phiên nhà họ Hạ. Trên đời này có chuyện tốt đến thế à?"
Lãnh Dạ không phủ nhận tâm tư của mình. Hắn không chút biểu cảm nhìn Phong Quang,"Cho nên, đối với cô thì không giải trừ hôn ước cũng không sao cả, đúng không?"
"Anh nghĩ quá nhiều rồi."
Phong Quang nhún vai,"Anh yên tâm, tôi nhìn anh còn chướng mắt đó. Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, dù bây giờ tôi không đồng ý để nhà họ Hạ chúng tôi công bố chuyện này, thì sớm hay muộn anh cũng sẽ không nhịn được mà xin quốc vương giải trừ hôn ước."
Cô tin chắc rằng, không bao lâu nữa Lãnh Dạ sẽ gặp gỡ Tô Tường Vi.