Quyển 22 - Chương 24: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 24: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 24: Công lược người cản thi
Nữ quỷ nhìn chằm chằm Phong Quang "Nhưng lúc ấy tôi thấy cô bị hôn có vẻ rất hưởng thụ mà..."
Nghĩ đến người đàn ông kia, sắc mặt Phong Quang đỏ lên, cô lớn giọng nói:
"Tôi đó là hưởng thụ sao? Dáng vẻ đó của tôi chính là cô gái yếu đuối không cách nào phản kháng bạo lực, chỉ có thể giả bộ thuận theo, nhờ đó không để bản thân bị xâm phạm quá đáng hơn nữa!"
Kiểu nói lớn giọng này cũng chỉ khiến người nghe cảm thấy đang hư trương thanh thể(1) mà thôi.
Nhất thời, nữ quỷ lại phát hiện mình không cách nào phản bác, cô ta nghĩ mãi mà không tìm được ra lời nào để đáp lại Phong Quang, cuối cùng cô ta từ bỏ suy nghĩ không sáng suốt là cãi lại, mà đột nhiên khóc thành tiếng "Phu nhân, cầu xin cô hãy giúp tôi đi!"
Đối mặt với một nữ quỷ gào khóc ầm ï, Phong Quang liền ngây ra, ngay sau đó cô co chân lên ghế, cô nơm nớp lo sợ nói:
"Cô hết hy vọng đi, tôi sẽ không làm kẻ chết thay đâu!"
Cô phản ứng như vậy là vì sau lần đầu gặp đám xác thối kia, cô đã cố nén sợ hãi mà tìm hiểu thêm rất nhiều chuyện liên quan đến quỷ, nhằm tự bổ sung hiểu biết cho mình. Ví dụ như có một số loại quỷ cần phải có một kẻ chết thay mới có thể đầu thai chuyển thể, nên chúng nó mới đi hại người.
Tiếng khóc của nữ quỷ ngừng một lát, cô ta nhìn như đang ngây ngẩn cả người. Một lát sau, cô ta lại tiếp tục khóc ròng mà nói:
"Cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám để phu nhân làm kẻ chết thay, tôi chỉ muốn phu nhân giúp tôi tìm được thi thể, để tôi được đầu thai chuyển thế."
"Không, tôi không làm được, không bàn nữa!"
Phong Quang lắc đầu, lại rụt người sâu vào trong góc ghế.
Nữ quỷ như vậy cô đã thấy khủng khiếp lắm rồi, ai biết thi thể nữ quỷ này có khủng khiếp hơn nữa hay không, cô sợ tim mình không chịu nổi.
"Phu nhân..."
Nữ quỷ này khóc sướt mướt nói:
"Vì thân thể tôi không được chôn cất tử tế, nên tôi đã ở lại thế gian này hơn năm mươi năm rồi. Phu nhân không hiểu nỗi khổ của việc làm cô hồn đã quỷ đâu, không chỉ lo sẽ bị kẻ nào đó tự xưng là nhân sĩ chính đạo bắt được mà hồn phi phách tán, còn phải chịu đựng sự cô độc đến vô cùng. Quan trọng nhất chính là... ngày ngày phải đối diện với khuôn mặt này của mình, tôi cũng không nhìn nổi nữa!"
Hóa ra cô còn biết mặt cô hiện tại rất khủng khiếp à?!
Vậy cô cũng đừng tới gần tôi như vậy nữa nha!
Phong Quang vung tay một cái lên mặt nữ quỷ kia,"Cô cách xa tôi ra một chút!"
"Phu nhân... Hu hu hu... Cho dù bị cô đánh mắng cũng không sao cả!"
Nữ quỷ kia lại bò đến, khớp xương phát ra tiếng vang kẽo kẹt,"Chỉ cần cô có thể giúp tôi nói lời tốt đẹp trước mặt Ninh tiên sinh, thì dù tôi có bị cô đánh mắng hàng ngày cũng không sao hết!"
"Ninh tiên sinh mà cô nói rốt cuộc là ai cơ?!"
Phong Quang đá một cú lên mặt nữ quỷ đang muốn bò lên chỗ mình ngồi,"Đừng tới gần tôi!"
"Ninh tiên sinh mà tôi nói, chính là trượng phu(2) của cô, Ninh tiên sinh Ninh Dịch đó!"
"Vậy cô đi tìm Ninh Dịch kia đi! Tìm tôi làm gì!2"
"Người ta nói phu thê đồng tâm..."
"Phu thê đồng tâm cái chân cô đó, có bản lĩnh thì cô gọi Ninh Dịch kia lên đi!"
Phong Quang lớn tiếng nói: "Cái minh hôn kia tôi muốn ly hôn với hắn!"
"Ninh tiên sinh..."
Nữ quỷ bỗng nhiên nhìn chằm chằm sang bên cạnh Phong Quang, bất động.
Phong Quang ngây ra, có chút cảm giác không ổn. Cô quay mặt sang, liền thấy bên cạnh không biết đã có thêm một người đàn ông từ lúc nào. Hắn ngồi sát bên cô, đang nhìn cô mỉm cười.
Tim cô đập thình thịch, nhìn nữ quỷ kia, lại nhìn người đàn ông này, bỗng nhiên nghĩ tới lời nữ quỷ nói, cô không chắc chắn mà hỏi:
".. Anh tên là Ninh Dịch?
"Đúng vậy."
Hắn mỉm cười ôn tồn lễ độ,"Nghe nói Phong Quang tìm tôi vì muốn thương lượng chuyện hủy hôn?" Xong rồi, hiện giờ cô nên trả lời là phải, hay là không phải đây?
*********
(1) Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể. Trong văn cảnh này có nghĩa là cố tỏ ra khí thế nhưng thực chất trong lòng thì ngược lại.
(2) Trượng phu: Từ chỉ người chồng trong thời cổ đại.