Quyển 22 - Chương 33: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 33: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 33: Công lược người cản thi
Lãnh Dạ lạnh nhạt nói: "Có thể ép cô ra khỏi lớp này thì dùng bất cứ cách gì cũng không ấu trĩ."
"Anhl"
Phong Quang bị lời nói không biết xấu hổ của hắn chọc tức. Nói thật, đối với loại người ngay từ đầu đã tỏ vẻ ngang nhiên chơi xấu như thế, thì dù cô nói bất cứ điều gì cũng không thể ảnh hưởng tới hắn được.
Lúc này, Thượng Quan Nhiên, Nam Cung Vân và Tô Tường Vi vừa vào lớp đã cảm thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng. Thượng Quan Nhiên và Nam Cung Vân biết Lãnh Dạ, nhưng bọn họ cũng rất kinh ngạc khi thấy Lãnh Dạ tới trường cấp 3 Đế quốc, mà từ ánh mắt đầu tiên khi Tô Tường Vi nhìn thấy Lãnh Dạ, cô ta liền ngơ ngẩn.
Cùng lúc, khi Lãnh Dạ nhìn thấy Tô Tường Vi đứng ở cửa, hắn cũng ngây ra.
Người ngoài không hề biết, ngay khi ánh mắt bọn họ đối diện nhau, liền xuất hiện một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, khiến ánh mắt bọn họ dây dưa không dứt. Đây là một cảm giác hết sức vi diệu, tim đập nhanh đã không tính là gì, mà loại cảm giác quen thuộc vượt qua không gian và thời gian này cũng đủ khiến bọn họ... liếc mắt một vạn năm.
Sau đó, Lãnh Dạ bị đấm một cú lên mặt.
Thừa dịp Lãnh Dạ chưa kịp phản ứng, Phong Quang lại cầm cặp sách đập tới tấp vào đầu Lãnh Dạ, trong miệng còn lẩm bẩm,"Này thì thích ra vẻ! Này thì cướp chỗ của tôi! Thật sự nghĩ tôi dễ bắt nạt à? Đừng nói anh là vương từ nước Kim Cương, cho dù anh có già yếu bệnh tàn(1) thì tôi cũng đánh!".
Vệ sĩ áo đen nấp ở chỗ tối bỗng nhiên vọt ra, kéo Phong Quang đang kích động sang một chỗ. Vệ sĩ trưởng vội vàng hỏi han Lãnh Dạ:
"Vương tử, ngài không sao chứt?"
Lãnh Dạ ngẩng đầu lên, kiểu tóc của hắn đã rối loạn, nhìn qua có hơi bù xù, mà mũi hắn lại đang chảy máu, đây là do cú đấm của Phong Quang ban tặng.
Đúng ra thì hắn có thể tránh được Phong Quang đánh lén, nhưng hắn vừa mải mê nhìn nhau với chân mệnh thiên nữ của mình nên quên không phòng ngự, lúc này mới để cọng bún sức chiến đấu bằng không như Phong Quang dễ dàng đánh trúng.
Mà bởi Phong Quang ra tay, nên Lãnh Dạ cũng không thể tiếp tục giao lưu ánh mắt với Tô Tường Vi nữa.
"Buông tôi ra!"
Hai tay đều bị khống chế, Phong Quang nhảy dựng lên, một chiếc giày của cô văng thẳng về phía Lãnh Dạ. Lần này, Lãnh Dạ dễ dàng chặn lại bằng một quyển sách, chiếc giày kia liền rơi ngay ở cửa. Lá phong rơi quanh Phong Quang càng thêm dày đặc,"Lãnh Dạ, anh là đồ cặn bã!"
"Này này này, mọi người bình tĩnh một chút, đừng kích động."
Thượng Quan Nhiên đứng ra hoà giải, hắn nhìn Phong Quang bị đám vệ sĩ bắt lấy, tại nhìn về phía Lãnh Dạ,"Vương từ Lãnh Dạ, anh mau bảo bọn họ thả Phong Quang ra đi."
Tô Tường Vi đi tới nói:
"Hình như bạn học Hạ đánh người trước, còn chưa thấy bạn học Hạ xin lỗi mà."
Tô Tường Vi không biết chuyện Lãnh Dạ chiếm chỗ ngồi, điều cô ta nhìn thấy chỉ là Phong Quang đột nhiên nổi giận đánh người thôi.
Nhưng cô ta liền lập tức nghĩ cẩn thận, ở cốt truyện cũ, Lãnh Dạ là vị hôn phu của Hạ Phong Quang, mà Lãnh Dạ lại vừa nhìn cô ta lâu như vậy, nhất định là Hạ Phong Quang ghen, ghen cái lông chân cô đó!
Phong Quang nhìn về phía Tô Tường Vi,"Cô quản rộng như vậy, tưởng mình đang ở Thái Bình Dương chắc!?"
Tô Tường Vi cao ngạo lạnh lùng nói:
"Tôi không có hứng thú xen vào việc người khác, chỉ là thấy chuyện không đúng thì không nhịn được mà nói một hai câu."
"Nhưng chỗ vương tử Lãnh Dạ ngồi... hình như là của Phong Quang thì phải."
Nam Cung Vân mở miệng nói, dường như hắn cũng ý thức được nguyên nhân gây ra chuyện. Phong Quang luôn có tính chiếm hữu rất cao đối với mọi thứ thuộc về mình. Nếu là đồ của cô, thì trừ phi cô không cần, nếu không ai cũng đừng mong cướp được.
Tô Tường Vi lại nhìn về phía Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cũng nhìn về phía cô ta, sau đó hai người lại nhìn nhau chăm chú.
Lúc này, một chiếc giày khác lại chuẩn xác quăng vào mặt Lãnh Dạ,"Cho cái đồ cặn bã như anh dám cướp vị trí của tôi này!"
"Hạ Phong Quang!"
Lãnh Dạ thật sự tức giận, hết lần này tới lần khác ngăn cản hắn nhìn thiếu nữ kia hắn clñng biết nổi nána đái Lúc này, tại có một người bước vào từ cửa,"Lớp 11 ban A náo nhiệt như vậy à?"
Đây là một người đàn ông đeo kính, mặc áo sơ mi màu trắng, dáng vẻ thoạt nhìn vừa trí thức lại vừa lịch sự, chỉ cần mỉm cười đã khiến đông đảo nữ sinh ghé mắt.
Phong Quang nhìn qua đó, vừa thấy người đàn ông kia, cô liền tưởng mình bị ảo giác, nhưng khi thấy hắn tiến về phía mình, cô liền xịu mặt,"Tôi bị người ta bắt nạt! Vậy mà anh vẫn chưa tới giúp tôi!"
Hắn cười nói: "Chẳng phải tôi đã tới rồi sao?"
*********
(1) Giả yếu bệnh tàn: già, yếu ớt, bệnh nặng và tàn tật.