Quyển 22 - Chương 36: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 36: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 36: Công lược người cản thi
Bỗng nhiên bị người khác lớn tiếng nói ra việc mình nhìn chằm chằm một người đàn ông, Tô Tường Vi cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng rất nhanh, cô ta liền không chịu thua mà đáp lại:
"Nếu tôi nhớ không lầm, đầu tiên cô thích tứ đại vương tử trường cấp 3 Đế quốc, về sau lại thích đại thiếu gia nhà họ Ninh. Thế nào? Giờ cô lại thay đổi mục tiêu, thích vị giáo viên mới tới này hả?"
"Cô nói bậy gì đó! Từ trước đến nay tôi chưa từng thích F4 vườn trường, bọn họ đúng là một đám ngốc nghếch. Tôi còn muốn cảm tạ cô, nếu không nhờ cô thì F4 vườn trường kia vẫn vây quanh tôi hàng ngày đó!"
Nam Cung Vân, Thượng Quan Nhiên... hai nhân vật trong nhóm F4 vườn trường, nghe Phong Quang nói lời ghét bỏ như thế, thoáng chốc tâm tình liền có chút vi diệu.
Tô Tường Vi còn lâu mới tin Phong Quang không có hứng thú với F4 vườn trường. Trong nhận thức của cô ta, Hạ Phong Quang chính là một Mary Sue điển hình, chỉ cần người đàn ông nào có ngoại hình đẹp, cô đều sẽ rung động, sau đó dùng hào quang Mary Sue thu bọn họ vào trong túi, hiện giờ cô nói mình không thích F4, chẳng qua là vì cô ghen ghét Tô Tường Vi đã cứu vớt được bốn vị mỹ nam đó ra khỏi hào quang Mary Sue của cô thôi.
"Được rồi, cô nói cô không thích đám Thượng Quan Nhiên bọn họ, vậy còn Ninh Diệc thì sao? Cô còn từng công khai biểu thị chủ quyền với vị thiếu gia nhà họ Ninh kia trước mặt tôi, cô nhớ chứ?"
Phong Quang á khẩu không trả lời được. Lúc ấy cô nghĩ Ninh Diệc là mục tiêu cần tán của cô, nên đúng là cô đã làm như vậy. Cô lén lút nhìn Ninh Dịch, thầm hoảng hốt trong lòng.
Ninh Dịch lại nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ vỗ đỉnh đầu Phong Quang, không e ngại chút nào mà nói:
"Phong Quang thấy hứng thú với tên nhóc nhà họ Ninh như vậy, chẳng qua là vì nhìn hắn giống tôi thôi."
Hai mắt cô lóe lên trong nháy mắt, khiến người ta vô thức tưởng mình thấy được hai cái tai nằm trên đỉnh đầu cô, sau lưng còn có cái đuôi quẫy qua quấy lại. Phong Quang lúc này giống y con cún nhỏ vui mừng vì được chủ nhân tin tưởng.
Tô Tường Vi khựng lại một chút vì câu trả lời của Ninh Dịch, cô ta không cam lòng mà tiếp tục nói: mình bao lâu chứ?"
"Ít nhất..."
Khóe mắt Ninh Dịch hơi cong, giọng nói nghe thật sự vui vẻ,"Còn lâu hơn mạng sống của cô nhiều."
Hắn vừa dứt lời, quang cảnh xung quanh liền biến đổi, phòng học vốn dĩ tối tăm biến thành địa ngục đầy ác quỷ, vô số oan hồn vọt ra, lao tới chỗ Tô Tường Vi đang đứng.
Nhưng nháy mắt, phía trước Tô Tường Vi lại có ba người đàn ông bảo vệ. Dĩ nhiên đó là Lãnh Dạ, Thượng Quan Nhiên và Nam Cung Vân.
Ngay khi địa ngục ác quỷ xuất hiện, đôi mắt Phong Quang đã bị một bàn tay che đi, hiện giờ cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh trầm trầm, mà không hề nhìn thấy đám quỷ thiếu tay thiếu chân, khuôn mặt kinh khủng đó. Nhưng không nhìn được, cô lại cảm thấy tò mò,
"Ninh Dịch, chuyện gì xảy ra thế?"
"Chẳng phải Phong Quang bị bắt nạt à?"
Hắn ôm cô từ sau lưng, lại dùng một tay khác nâng cằm cô, hôn lên khóe môi cô một cái,"Tôi đang trút giận thay Phong Quang đó."
Tuy lúc Phong Quang bị bắt nạt cũng sẽ rất đáng yêu, nhưng đó chỉ là khi bị hắn "bắt nạt", chứ không phải con chó con mèo nào cũng có thể tùy tiện lao đến.
Ở nơi Phong Quang không nhìn tới được, các loại ánh sáng ma pháp và tiếng quỷ gào rống pha trộn vào nhau, trường hợp này cũng đủ khiến người ta cảm thấy kỳ dị.
Ninh Dịch thú vị "ổ!" một tiếng, đúng là thực lực của Lãnh Dạ khiến hắn hơi ngạc nhiên.
Để bảo hộ Tô Tường Vi, có thể nói hiện giờ Lãnh Dạ đã bộc lộ hết toàn bộ sức mạnh của mình trước mặt hắn, nhưng chẳng qua vẫn không đáng là gì.
So với việc ở chỗ này xem ba người đàn ông bảo vệ một người phụ nữ, Ninh Dịch vẫn thích ôm Phong Quang về nhà chơi trò hôn nhau hơn, nên lúc này, sự kiên nhẫn của hắn đã kết thúc.