Quyển 22 - Chương 47: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 47: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 47: Công lược người cản thi
Phong Quang đang tập trung nghe bỗng cảm thấy bên hông đau nhói. Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy nụ cười mê người của Ninh Dịch,
"Người đàn ông này có đẹp bằng tôi không?"
Cô không cần nghĩ ngợi liền trả lời,"Đương nhiên là không!"
"Phong Quang nhìn chăm chú như vậy, tôi còn tưởng Phong Quang có hứng thú với hắn."
Ninh Dịch lại nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bị véo bên hông cô, vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười, không nhìn ra cảm xúc của hắn có gì thay đổi.
Phong Quang vội vàng thể hiện,"Tôi chỉ có hứng thú với cốt truyện trong kịch bản hắn sắp diễn mà thôi, tuyệt đối không có ý tứ gì với minh tỉnh kia cả."
"Phong Quang đã nói như vậy, dĩ nhiên là tôi tin."
Ninh Dịch tin lời cô nói, ngay cả mỉm cười cũng có vẻ càng ôn nhu Phong Quang thầm thở phào nhẹ nhõm. Vẫn may cô không nói chuyện gặp ba người kia hôm nay với hắn, nếu không cô chỉ sợ mình không ứng phó nổi.
Mấy ngày kế tiếp mọi chuyện đều bình yên, chỉ là F4 vườn trường dường như không thấy đâu cả. Tô Tường Vi và Lãnh Dạ cũng biến mất. Mộc Thanh Thanh bó bột hai tay nói cho Phong Quang,"Tư Đồ Túy nói việc bọn họ biến mất quá bất thường, đang cùng Thượng Quan Mặc đi khắp thế giới tìm người đó."
Việc đám Tô Tường Vi biến mất, Phong Quang thật sự không ngờ tới, nhưng rất nhanh, cô tại nghĩ tới Ninh Dịch. Ngày hôm đó ở đây có mấy người, mà ngoại trừ cô và Ninh Dịch, thì những người khác đều không thấy đâu cả, nếu nói điều này không phải do Ninh Dịch gây ra, cô tuyệt đối sẽ không tỉn.
Cô tìm đến văn phòng, kết quả còn chưa kịp mở miệng, đã bị Ninh Dịch dụ dỗ chơi trò "hành động". Khi Phong Quang quần áo lộn xộn ngồi trên đùi Ninh Dịch, đầu cô dựa vào trên vai hắn, thần trí mơ mơ màng màng, còn nhớ được chuyện của Tô Tường Vi mới là lạ.
Ninh Dịch cởi quần nhỏ ướt nhẹp của cô ra, lại lấy một chiếc sạch sẽ từ trong ngăn kéo của mình rồi mặc vào cho cô.
Tuy không thể trình diễn trọn vẹn từ đầu đến cuối, nhưng cọ tới cọ lui làm bẩn thứ gì đó của cô, dường như khiến hắn có hứng thú cực kỳ.
Phanda Ouiana nhìn kẻ đen kính điả bê văn nhã này bỗng nhiên nah# tới bốn chữ, mặt người dạ thú.
Thi xong cuối kỳ, đến nghỉ hè chính là sinh nhật mười tám tuổi của Phong Quang. Mười tám tuổi cũng tương đương với tuổi thành niên, nên bất kể Hạ Triều và Vương Từ có bận cỡ nào, bọn họ cũng đều trở về nhà họ Hạ. Phong Quang bất đắc dĩ để Ninh Dịch ẩn thân, lại xin ông quản gia ngàn vạn lần đừng nói cho ba mẹ cô biết sự tồn tại của Ninh Dịch.
Ông quản gia đưa ra điều kiện phải để ông tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho Phong Quang thì mới đồng ý. Những năm gần đây, nhà họ Hạ vẫn không hề có đại sự gì, ông quản gia cũng thấy nhàm chán, mà tổ chức một bữa tiệc thật lớn sẽ khiến ông tìm được ý nghĩa tồn tại của mình.
Phong Quang luôn ăn sinh nhật theo kiểu không ồn ào, cho dù Hạ Triều và Vương Từ muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cô cũng sẽ ngại phiền toái mà không tham gia, nhưng lúc này cô chỉ có thể đồng ý. Đây là yến tiệc lớn đầu tiên của nhà họ Hạ giàu số một thế giới, có thể đoán được sẽ có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng tranh nhau muốn tới tham gia.
Ninh Dịch còn đang ở trong phòng hờn dỗi vì cô không chịu giới thiệu hắn cho cha mẹ cô, Phong Quang dỗ mãi mà không dỗ được. Khi cô phiền lòng đi đến đại sảnh, vừa thấy mấy gương mặt quen thuộc, cô liền muốn xoay người rời đi, nhưng tay cô lại bị người ta níu lấy.
Hạ Phong Ảnh xán lạn tươi cười:
"Phong Quang, vì đây là tiệc sinh nhật của em nên tôi mới cố ý tới. Đợi lát nữa em cùng tôi nhảy điệu đầu tiên đi!"
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Phong Quang rút tay ra lui về phía sau một bước, đụng vào trong ngực một người đàn ông. An Đồng hơi mỉm cười,"Ai da, đây là yêu tinh mê người chủ động nhào vào lòng tôi sao?"
"Ngại quá..."
Cô vội rời khỏi ngực hắn, quay người lại, liền giẫm lên giày của một người đàn ông khác.
Không ai khác, đây chính là Tiết Nhiễm.
Nhìn vẻ hoảng loạn của cô, hắn mỉm cười hứng thú,"Phong Quang dường như rất được hoan nghênh nhỉ"
Phong Quang... to cả đầu!