Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 853 - Quyển 22 - Chương 52: Công Lược Người Cản Thi (Kết)

Quyển 22 - Chương 52: Công lược người cản thi (Kết) Quyển 22 - Chương 52: Công lược người cản thi (Kết)Quyển 22 - Chương 52: Công lược người cản thi (Kết)

Sau khi Tô Tường Vi ngủ dậy, không hiểu sao liền có năng lực thả mưa tuyết mưa hoa, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là nghĩ tới Phong Quang.

Sau khi gặp Phong Quang ở trường, vừa thấy Phong Quang không còn hiệu ứng đặc biệt kia nữa, rất nhanh chóng, cô ta liền đoán ra việc Ninh Dịch giở trò quỷ sau lưng. Nhưng cô ta lại không dám tới tìm Ninh Dịch, sự sợ hãi hắn mang đến cho cô ta còn rất rõ ràng, dù đã khôi phục thân phận công chúa Ma giới, cô ta cũng không thể chắc chắn mình sẽ thắng được Ninh Dịch.

Vì thế, Tô Tường Vi chỉ có thể ngậm bồ hòn, mà mỗi lần cô ta nói chuyện yêu đương với Lãnh Dạ, hoa anh đào đều bay khắp xung quanh, cuối cùng luôn phải nhìn Lãnh Dạ được xe cấp cứu chở đi vì sốc dị ứng.

Mỗi lúc Tô Tường Vi muốn trợn mắt nhìn Phong Quang, cô ta đều nhịn xuống, bởi luôn có một tên đại thần trấn giữ sau lưng Phong Quang. Khác với sự khổ sở của Tô Tường Vi, Phong Quang tại sống cực kỳ thoải mái. Nhưng rất nhanh, ngày tháng của cô cũng dần dần trở nên hỗn loạn.

Tiết Nhiễm, Hạ Phong Ảnh và An Đồng từng nói muốn theo đuổi cô không tiếp tục đến tìm cô nữa, điều này quả thực khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng tiếp đó, cô lại gặp phải càng nhiều người đàn ông kỳ quái, ví dụ như thiên tài Y học của đại học Minh Thành đến tổ chức tọa đàm tại trường cấp 3 Đế quốc, cả khi cô chơi game cũng gặp được Âu Tuân - đại thần khoa máy tính của đại học Minh Thành, không chỉ có thế, ngay cả khi cô đến thư viện cũng gặp một chàng trai tên Ôn Quỳnh... Cô gặp rất nhiều người đàn ông, mà toàn bộ những người đàn ông đó lại đều có biểu hiện hứng thú không nhỏ đối với cô.

Phong Quang không hề nghĩ bản thân đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, có thể khiến người ta vừa gặp đã thương, càng đừng nói đến hào quang Mary Sue của cô giờ đã nhường cả cho Tô Tường Vi hết rồi.

Cùng một chuyện xuất hiện hai lần còn có thể tự an ủi mình là trùng hợp, nhưng xuất hiện quá nhiều lần, vậy liền không đơn giản là trùng hợp nữa.

Phong Quang không dám nói cho Ninh Dịch chuyện mình gặp mấy ngày qua, không chỉ vì lo hắn sẽ ghen, mà còn vì một loại trực giác khó hiểu đang nhắc nhở cô, rằng chuyện này không nên nói cho Ninh Dịch.

Mấy ngày này, cô tìm càng nhiều cớ để về nhà muộn hơn, còn một mình ngồi trong tiệm kem, hồi tưởng lại toàn bộ những người đàn ông mà mấy ngày qua cô gặp được. Chỉ cần nhắc tên bọn họ vài lần, cảm giác quen Trong TV đang phát tin tức về bộ phim mới của Ngu Thuật, vai diễn Nhiếp chính vương của anh ta là một người đàn ông ôn nhu săn sóc, lại thầm yêu say đắm vị nữ hoàng mà mình nuôi dạy từ nhỏ. Loại cốt truyện này cực kỳ hợp với sở thích của phái nữ, ít nhất là khách hàng ngồi trong tiệm kem này, bao gồm người phục vụ, đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, không chịu bỏ qua chút xíu hình ảnh nào.

Tại thời điểm mấu chốt trong cốt truyện, có người mưu đồ bí mật tạo phản, nhân vật phản diện yêu cầu Nhiếp chính vương tự đâm mình một đao, mới bằng lòng tha cho nữ hoàng một mạng. Phong Quang vốn không có hứng thú với phim truyền hình, mà khi nghe được âm thanh nam chính không chút do dự đâm kiếm vào thân thể, cô lại không khỏi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình kia.

Nữ hoàng khàn giọng hô to,"Cố Ngôn, ngươi là đồ ngốc!"

Người đàn ông xoa đầu cô ấy, nói nhẹ:

"Bệ hạ yên tâm, ta sẽ không dễ dàng chết như vậy."

Đột nhiên, cái muỗng trong tay Phong Quang rơi xuống đất.

Rất lâu sau, ánh mắt Phong Quang đờ dẫn, ngay cả túi xách cũng không cầm, cô bước ra khỏi cửa hàng, nhìn dòng xe cộ trên đường, bàn tay bên người nắm chặt. Cô đã có quyết định, một quyết định chứng minh phỏng đoán của cô.

Cô lờ đi dòng xe cộ đang lao về phía ngã tư đường, tất cả những cái xe đó, khi sắp đụng vào cô đều biến mất không còn, cuối cùng...

Cô ngồi im giữa trung tâm đường cái, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến máu chảy ròng ròng.

"Anh cũng thủ đoạn thật..."

Tóc mai che khuất mắt cô, cũng che khuất khuôn mặt tuyệt vọng của cô. Bờ môi trắng bệch khẽ mở, cô gọi ra một cái tên mà cô vốn phải quên đi rồi,"Guardian..."
Bình Luận (0)
Comment