Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 861 - Quyển 23 - Chương 3: Công Lược Đại Ca Sơn Trại Chán Đời

Quyển 23 - Chương 3: Công lược đại ca sơn trại chán đời Quyển 23 - Chương 3: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 3: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Phong Quang dùng lý do muốn mở rộng tầm mắt mà năn nỉ cha cô dẫn cô theo.

Đi cùng còn có nam nhân tuấn dật phi phàm đứng phía trước đội quân kia, đó chính là Đoan Mộc Huyến, Tứ hoàng tử đương triều, cũng chính là nam chính đại nhân, hắn chỉ nói tới để giúp Thừa tướng, nhưng trên thực tế là vì quan tâm đến Kiều Linh đang bị Hắc Phong Trại bắt làm con tin.

Kiều Linh bị người của Hắc Phong Trại bắt được cũng là do cô ta tự tìm đường chết. Cô ta mặc nam trang lượn lờ ở thanh lâu, liền bị Nhị đương gia của Hắc Phong Trại coi trọng, Nhị đương gia(1) này là kẻ yêu thích nam sắc, dưới tình huống không rõ liền tưởng nhầm Kiều Linh là một thiếu niên đẹp đẽ mà trói về. Khi biết Kiều Linh là nữ, lại biết cô ta là biểu tiểu thư phủ Thừa tướng, hắn đã thay đổi quyết định giết cô ta mà giữ cô ta lại, vì sẽ có tác dụng lớn hơn.

Hiện giờ Hạ Triều bao vây tiễu trừ Hắc Phong Trại, tác dụng này liền thể hiện ra.

Mặt trời chói chang khiến lòng người phiền muộn, tiểu nha hoàn bên cạnh khuyên nhủ:

"Tiểu thư, hay người xuống núi đi thôi."

"Không được."

Phong Quang quyết đoán cự tuyệt,"Thật vất vả mới tới được đây, ta không thể dễ dàng rời đi như vậy."

Tiểu nha hoàn nhìn về phía Đoan Mộc Huyến, nghĩ thầm tiểu thư đúng là sỉ tình, vì nhìn Vương gia mà có thể chịu đựng trời nắng to như vậy.

Nàng ta đã hiểu sai hoàn toàn!

Phong Quang chỉ nghĩ đến việc làm thế nào cô mới có thể tiếp cận Mạc Khanh, bất kể nghĩ thế nào, hắn là cướp, mà cô là tiểu thư nhà quan, con đường tán trai lần này gian nan dữ dội cỡ nào?

Đúng vào lúc này, người hai phe đàm phán thất bại, Hạ Triều vung tay lên, một loạt đại pháo được kéo đến, nghe nói loại vũ khi uy lực mạnh mẽ này do một người tên là Tiêu Sái Ca phát minh, kỳ thật vị

Tiêu Sái Ca này chính là Kiều Linh.

Thấy Hạ Triều bày đại pháo ra, người đối diện liền cười lạnh một tiếng, cũng vung tay lên, thủ hạ của hắn liền áp giải một cô nương dung mạo cực "Hạ Thừa tướng, ngươi không ngại thì nhìn xem đây là ai?

Hạ Triều hơi kinh ngạc,"Kiều Linh, sao cháu lại ở chỗ này?"

"Cháu..."

Kiều Linh không trả lời được, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.

"Hạ Thừa tướng, người nỡ để cháu gái ngoại của ngươi chết cùng chúng ta hả?"

Nam nhân đang nói chuyện chính là Phó Hạng, lãnh đạo phó của trại Hắc Phong. Hạ Triều chẳng qua chỉ trầm ngâm một giây,'Kiều Linh, tuy cháu là con gái của muội muội ta, nhưng vì sự yên ổn của bá tánh núi Hắc Phong, hôm nay ta chỉ có thể nhịn đau mà hạ quyết định."

Phó Hạng kinh sợ,"Này, Hạ lão nhân, đây chính là cháu gái của ngươi đó, ngươi từ bỏ được sao?"

Hạ Triều còn chưa trả lời, Đoan Mộc Huyến bên cạnh đã không nhịn được mà nói:

"Thả Kiều Linh ra, nếu không bổn vương nhất định sẽ không tha cho Hắc Phong Trại."

Kiều Linh nhìn Đoan Mộc Huyến, vẻ mặt hơi động, Đoan Mộc Huyến lại dùng ánh mắt trấn an cô ta, để cô ta không phải sợ hãi.

Biểu hiện của Đoan Mộc Huyến quá rõ ràng, Hạ Triều nheo mắt lại nhìn về phía hắn, Đoan Mộc Huyến chính là vị hôn phu của con gái ông.

Phó Hạng không ngờ cậu của Kiều Linh không coi trọng tính mạng cô ta như thế, mà Vương gia này lại rất coi trọng.

Hắn mỉm cười, nói:

"Được nha, ta có thể thả nàng, nhưng trước hết ngươi phải cho người của các ngươi lui lại."

"Không thể!"

"Được!" Người nói trước là Hạ Triều, người sau dĩ nhiên là Đoan Mộc Huyến. Hạ Triều lạnh giọng nói với Đoan Mộc Huyến:

"Vương gia, ngài rốt cuộc có ý gì?"

"Kiều Linh không thể chết được."

Đoan Mộc Huyến không sợ uy nghiêm của Hạ Triều, thể hiện khí thế nam chính rất thuần thục.

Bên kia, Phong Quang xem diễn rất nghiêm túc, cô vuốt cằm nghĩ một chút, mình nói thế nào cũng là nữ số hai nha, hình như nếu không tham gia vào cốt truyện cũng khó mà nói nổi, nên cô liền hiên ngang lẫm liệt bước "Phó thủ lĩnh, ngươi có bắt Kiều Linh cũng chỉ uy hiếp được một mình Đoan Mộc Huyến mà thôi, hiện giờ binh quyền nằm trên tay cha ta, ngươi cảm thấy dùng Kiều Linh uy hiếp chúng ta có ích lợi gì à?"

"Ái chà, hẳn ngươi chính là tiểu thư phủ Thừa tướng."

Phó Hạng cười hì hì nói:

"Thế nào, thấy vị hôn phu của ngươi lo cho nữ nhân khác như vậy, hẳn ngươi ước gì nàng ta nhanh chóng chết đi?"

Phong Quang làm lơ ánh mắt lạnh băng của Đoan Mộc Huyến, cô vỗ ngực mình, nói dõng dạc:

"Có bản lĩnh thì ngươi thả Kiều Linh ra, để ta làm con tin thay thế, cha ta nhất định không nỡ để ta chết đâu!"

Lời nói không khó hiểu này khiến đầu óc mọi người phản ứng không kịp.

Sau một lúc lâu, Hạ Triều đập một cái tên đầu nhãi ranh nhà mình,"Hạ Phong Quang, con lại động kinh gì vậy!?"

Phong Quang lớn tiếng nói:

"Con không động kinh! Con đang nghiêm túc!"

Hạ Triều đen mặt vẫy tay, lập tức hai binh lính liền tới kéo Phong Quang xuống.

Phong Quang rất tức giận, cực kỳ tức giận, sau đó cô vẫn không thắng được cha cô.

Tiểu nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình bị kéo về, vẻ mặt như đưa đám nói:

"Tiểu thư, sao người phải làm vậy? Vương gia biểu hiện thích biểu tiểu thư trước mặt nhiều người như thế, vốn đã không để ý đến mặt mũi của người rồi, sao tiểu thư phải vì Vương gia mà đi đổi biểu tiểu thư về chứ?"

Tiểu nha hoàn thật sự quan tâm đến Phong Quang, nên nàng ta mới không cách nào hiểu được, trong mắt nàng ta, Kiều Linh nên chết sớm đi mới tốt. Phong Quang vỗ vai tiểu nha hoàn, thở dài với vẻ sâu xa,"Ngươi không hiểu được đâu."

Ví dụ như cô vốn không phải vì Đoan Mộc Huyến mới muốn bị bắt thay Kiều Linh, cô chỉ muốn mượn cơ hội trà trộn vào Hắc Phong Trại để có thể tiếp xúc thân mật với Mạc Khanh thôi.

Nhưng không ổn, cô bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, nếu Kiều Linh đã bị bắt tới Hắc Phong Trại, vậy nói cách khác, cô ta hẳn là đã quen biết nam số hai Mạc Khanh! Nếu Mạc Khanh đã thích Kiều Linh, vậy không khỏi cũng quá bất lợi với cô rồi.

Tiểu nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình lại thất vọng ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, không khỏi quan tâm mà nói:

"Tiểu thư, người yên tâm, có Thừa tướng ở đây, Vương gia và biểu tiểu thư sẽ không gây nổi sóng gió."

"Được rồi được rồi."

Phong Quang xua tay,"Ta khát, ngươi lấy chén nước cho ta đi."

"Dạ, tiểu thư..."

Tiểu nha hoàn chịu thương chịu khó chạy lên xe ngựa.

Phía bên kia, người ngựa hai bên còn đang giằng co, khác biệt chính là, hiện giờ không chỉ Phó Hạng đối đầu với Hạ Triều, mà còn thêm cả một Đoan Mộc Huyến.

Phong Quang rất muốn nói với cha cô một câu, người ta là nam nữ chính, chúng ta không chống lại được đâu, nhưng cô sờ đầu mình, vẫn nên từ bỏ ý tưởng tìm đường chết đó.

Không rõ tại sao, cô có chút thương cha mình, đối nghịch với nam chính đúng là một chuyện rất không dễ nha. Bỗng nhiên, trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng người. Một nam nhân mặc trường bào màu đen, đội đấu lạp màu đen chậm rãi đi lên núi. Trên lưng hắn cõng bó củi, nhưng bước chân không chậm chút nào.

Phong Quang quay đầu lại nhìn đám binh lính kia, lại quay sang nhìn về phía nam nhân, rốt cuộc vẫn tốt bụng mà bước đến,"Này, ngươi đừng qua đó, không biết bên kia sẽ đánh nhau khi nào đâu, rất nguy hiểm."

Hắn dừng chân lại, hơn nửa khuôn mặt hắn đã bị đấu lạp che khuất, không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nghe được giọng hắn hơi khô khốc, giống như người đi qua sa mạc bị thiếu nước vậy,"Nhưng ta phải về nhà."

"Ngươi là tiểu phu trên núi hả?"

Hắn gật đầu,"Ừm."

"Khó trách... Nhưng hiện giờ đang rất nguy hiểm nha, hay ngươi chờ bọn họ nói chuyện xong rồi hãy đi tiếp."

Phong Quang nghĩ một chút, có nam nữ chính ở đây, cha cô và người Hắc Phong Trại hẳn cũng không đánh nhau nổi.

Cô nhìn nam nhân mặc đồ đen thui này, hỏi một vấn đề cực kỳ mang tính triết học,

"Natfi không nóng à2?" Nam nhân lắc đầu, tiếp tục cất bước.



Phong Quang không dám túm tay hắn, chỉ có thể bắt lấy góc áo hắn,"Hiện giờ ngươi không thể qua đó được."

"Ta phải đi về."

Nói xong một câu đơn giản, hắn cúi đầu nhìn tay cô bắt lấy góc áo mình, biểu hiện rất rõ ý muốn cô buông tay.

Lại vì hắn cúi đầu mà cô thấy rõ màu da không đồng nhất trên mặt hắn. Nam nhân này có khuôn mặt thanh tú, chưa nói việc dễ nhìn, ngược lại còn có một cảm giác âm trầm nguy hiểm, mà dễ thấy nhất chính là nửa mặt bên phải trắng hơn hẳn nửa mặt bên trái.

Cô biết trên đời này có mặt âm dương, nhưng so với mặt âm dương, làn da hơi nhô lên ở thái dương hắn cho cô biết, nửa khuôn mặt phải của hắn đang đeo mặt nạ.

*x*wx*xx*x*x*x*x**

(1) Nhị đương gia: Thủ lĩnh đứng thứ hai của sơn tặc.
Bình Luận (0)
Comment