Quyển 23 - Chương 8: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 8: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 8: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Tâm tình Phong Quang có chút phức tạp. Cô đứng sau lưng Mạc Khanh, khế kéo tay áo hắn.
Mạc Khanh hơi rũ mắt xuống, hắn nhìn cô một cái rồi ngẩng đầu nói với Phó Hạng:
"Nếu ngươi không có việc gì, thì ta đi trước."
"Ê, từ từ!" Phó Hạng chặn đường hắn, chỉ vào đám mỹ nhân đang đứng một bên,"Mạc đại ca, huynh còn chưa nhìn các nữ nhân ta chọn cho huynh mà Phó Hạng vốn có vẻ ngoài tuấn mỹ, hiện giờ lại khiến người ta cảm thấy hắn giống một bà mẹ già!"
"Không cần."
'"Rất cần đó!"
"Mạc đại ca, huynh cũng già đầu rồi, đây là lúc nghĩ đến việc lập gia đình đó. Ngày nào huynh cũng chỉ lo mân mê đám tượng gỗ và dược liệu, tóm lại đâu thể chung sống với mấy thứ đó cả đời!"
"Nhưng mà."
Phong Quang vươn đầu ra từ phía sau Mạc Khanh,"Ta cảm thấy đám nữ nhân này có ý với ngươi nha."
Hãy nhìn những nữ nhân kia, cả đám đều liếc mắt đưa tình với Phó Hạng. Nếu không bàn đến việc Phó Hạng thích đàn ông, thì hắn vốn đã đẹp, lại phong độ nhẹ nhàng, rất dễ được phái nữ yêu thích, còn Mạc Khanh lại thường xuyên mặt không biểu cảm, mà vết thương trên mặt hắn cũng không phải bí mật gì, hơn nữa tính hắn lại âm trầm đáng sợ. Có thể thấy, nữ nhân bình thường đều sẽ chọn Phó Hạng.
Nhưng cố tình, Phong Quang lại không bình thường chút nào cả.
Phó Hạng quay đầu lại nhìn đám nữ nhân kia, những nữ nhân đó lập tức cúi đầu không dám nhìn linh tỉnh nữa. Hắn lại không hề tức giận mà nói với Phong Quang:
"Ngươi đừng có mà ở đây quấy rối, ta đang giúp đại ca ta giải quyết việc chung thân đại sự, tiểu cô nương như người đứng sang một bên di."
Phong Quang đứng dậy, ôm lấy cánh tay Mạc Khanh, vênh váo tự đắc nói:
"Ngươi không biết sao? Chung thân đại sự của nam nhân này ta nhận thầu rồi!" Phó Hạng sửng sốt một lát, lại nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Mạc Khanh, nói ra bốn chữ kinh điển:
"Đùa gì vậy chứ?"
"Ta không nói đùa!"
Phong Quang ngẩng đầu lên,"Ta tới đây cũng không phải để làm con tin, ta tới làm áp trại phu nhân đó!"
Dù thế nào thì một người con gái nói ra lời này trước mặt nhiều người như vậy, cũng thật không biết xấu hổ. Phó Hạng liền châm chọc,
"Nếu Hạ lão nhân nghe được những lời này của ngươi..."
"Cha ta chắc chắn sẽ đuổi ta ra khỏi nhà, sau đó ta liền có thể gả cho Mạc Khanh!" Cô ngọt ngào dựa vào hắn, tựa như chim nhỏ nép vào người, hết sức đáng yêu. Phó Hạng cạn lời, hắn nhìn sang Mạc Khanh, chờ đợi đáp án.
Mạc Khanh giơ tay đỡ trán, bất đắc dĩ cực kỳ,"Như ngươi thấy, ta đã nhặt phải một phiền toái lớn rồi. Đám nữ nhân này ta không hưởng thụ được, về sau ngươi không cần làm chuyện dư thừa như thế nữa."
Dứt lời, Mạc Khanh xoay người rời đi. Phong Quang theo sát bên cạnh hắn, lại quay đầu nhìn Phó Hạng với vẻ đắc ý dào dạt. Phó Hạng nhìn mà muốn đánh cô một trận cho bð tức.
Khi ra khỏi chỗ ở của Phó Hạng Mạc Khanh dừng chân,"Buông tay."
"Không buông." Không chỉ không buông, cô còn càng ôm chặt,"Vừa rồi ta mới giúp huynh, về sau Phó Hạng liền không dám tùy tiện tìm nữ nhân cho huynh nữa. Để cảm ơn ta, huynh cho ta ôm một cái thì có sao nào?"
"Ta đã cứu ngươi."
"Vậy huynh cũng có thể ôm ta nha!"
Cô nghiêm túc kiến nghị "Huynh yên tâm, cho dù huynh có làm chuyện quá đáng gì với ta, ta cũng có thể chấp nhận!"
Đây đúng là một câu tràn ngập tính ám chỉ.
Hắn bỗng nhiên nói: "Ta nhớ rõ ngươi có vị hôn phu."
"Dù sao cũng sẽ giải trừ hôn ước, hắn không quan trọng."
"Phải không?"
Ánh mắt tối sầm lại, hắn hơi cúi đầu, nắm lấy cằm cô, hạ thấp giọng hỏi:
"Bất kể ta làm chuyện quá đáng cỡ nào đối với cô, cô đều có thể chấp nhận?" Sắc mặt cô ửng đỏ, e lệ trả lời: "Đúng..."
Một lát sau, Phong Quang bị người kia dùng khinh công đặt ở trên cây cao mấy mét, cô run rẩy ôm thân cây, hai chân run lập cập, mếu máo hô to với nam nhân có vẻ như đang chợp mắt phía dưới tán cây:
"Mạc Khanh, huynh thật quá đáng!"
Cuối cùng, qua khoảng nửa canh giờ, Mạc Khanh mới ôm Phong Quang xuống khỏi cây. Lúc đó cô đã mất hết sức lực, chân nhữn ra, còn bám ăn vạ trên người người ta không chịu xuống.
Mạc Khanh đen mặt nhìn thiếu nữ đang treo trên người mình như gấu túi,"Xuống dưới."
"Không xuống." Cô lắc đầu, lại vùi đầu vào cổ hắn. Thái độ này chính là ai thuyết phục cô cũng vô tác dụng. Hắn bị cô cọ hơi ngứa, nỗi lòng chợt có chút khó tả, vươn tay đẩy đầu cô ra, hắn lãnh đạm nói:
"Bị người ta thấy còn ra thể thống gì."
"Huynh đã làm ra chuyện quá đáng với ta như vậy, chẳng lẽ không cần chịu trách nhiệm với ta sao?" Mới bị hắn đẩy ra một chút, cô đã lại dán sát người mình qua. Tục ngữ nói nữ truy nam cách tầng sa(1), cô hết sức tin tưởng điều này.
Khóe mắt Mạc Khanh giật giật,"Cô nói cho rõ ràng, ta có làm chuyện gì cần chịu trách nhiệm với cô sao?"
"Chẳng phải mới vừa rồi đó sao? Thân thể và tâm hồn ta đều đã bị huynh xúc phạm, từ đây trong lòng ta chỉ có một mình huynh. Huynh nói xem về sau ta gả chồng thế nào được?"
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ lóng lánh, mà dáng vẻ cô liều mạng không để nước mắt chảy ra lại thật sự có thể khiến người ta thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng vừa rồi chẳng qua cô chỉ bị đặt trên cây mà thôi...
Mạc Khanh đã lĩnh ngộ được rồi, nếu nữ nhân này đã muốn quấn lấy ngươi, nàng có thể lấy ra trăm ngàn loại lý do cũng được, cho dù chuyện này vốn dĩ không có gì, nhưng từ trong miệng nàng nói ra thì liền trở nên có gì đó. Hắn đang nghiêm túc suy xét xem có nên đánh ngất nàng hay không. Phong Quang còn chưa biết hắn đang cân nhắc chuyện đánh ngất mình.
Thấy hắn trầm mặc, cô lại cầm lên một lọn tóc dài của hắn, nói với vẻ hết sức đáng thương:
"Ta thật sự không đi nổi mà. Nếu huynh không tin, thì cứ để ta ở. "Câm miệng." Mạc Khanh lạnh nhạt phun ra hai chữ này. nên liền ngậm miệng lại, thật sự không dám nói thêm lời nào nữa.
"Chỉ lần này thôi đấy."
Mạc Khanh hạ thấp giọng, một bàn tay nâng mông cô, một tay khác đỡ lấy lưng cô. Khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã ôm cô bay lên trời, xuyên qua giữa rừng cây. Để không bị những người khác nhìn thấy chuyện mất mặt như vậy, hắn chỉ có thể chọn dùng khinh công mà tốc chiến tốc thắng.
Phong Quang đắc ý bật cười, nhưng vừa mở miệng đã bị gió lạnh tràn vào, ho khan dữ dội. Ngay sau đó, cô cảm thấy cái tay đặt sau lưng mình gia tăng sức lực, khiến cô áp sát hơn vào lồng ngực hắn. Cô vùi đầu trong ngực người kia, ngay cả tiếng gió bên tai cũng càng lúc càng nhỏ.
"Mạc Khanh..."
Cô nói với vẻ gian xảo,"Có phải huynh có ý với ta không vậy?"
Mũi chân đang dừng trên cây của Mạc Khanh thiếu chút nữa đạp hụt.
Phong Quang tưởng rằng sắp ngã xuống, liền ôm hắn càng chặt hơn,"Huynh nói huynh không có hứng thú với ta, nhưng lại hoảng hốt như thế..."
Hắn lạnh lùng nói:
"Câm miệng"
Phong Quang còn muốn nói thêm, nhưng cổ khẽ nhói, không nói được tiếng nào. Cô đã bị điểm huyệt câm.
Cô hừ một tiếng trong lòng, nam nhân này đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Một lúc sau tới sân hẻo lánh, Mạc Khanh liền thả người đang treo trên người mình xuống, hắn lập tức đi vào phòng, sau lưng liền có một thiếu nữ bám theo như cao da chó, bất kể hắn có tỏa khí lạnh thế nào, cô cũng chẳng hề có ý rời đi.
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Nữ truy nam cách tầng sa: Nguyên văn câu gốc là "Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa", ý chỉ việc nam theo đuổi nữ thì khó như cách cả dãy núi, còn nữ theo đuổi nam thì dễ như cách lớp vải vậy.