Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 869 - Quyển 23 - Chương 11: Công Lược Đại Ca Sơn Trại Chán Đời

Quyển 23 - Chương 11: Công lược đại ca sơn trại chán đời Quyển 23 - Chương 11: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 11: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Kiều Linh lại lôi kéo Phong Quang đi gặp một nữ nhân vẫn còn phong vận(1), bà ta tên là Thu Nương, là bà chủ trên danh nghĩa của Ôn Nhu Hương.

Trước khi Kiều Linh xuất hiện, bởi vì sự tồn tại của Phong Lưu quán mà việc làm ăn của Ôn Nhu Hương vẫn luôn không khá lên được. Sau khi Kiều Linh tới, nhờ chiến lược quảng cáo táo bạo của cô mà việc kinh doanh của Ôn Nhu Hương đã khởi tử hồi sinh, mà Kiều Linh cũng trở thành nhà đầu tư lớn nhất của Ôn Nhu Hương, trên thực tế cũng là bà chủ lớn nhất của nơi này.

Thu Nương gặp được Kiều Linh, liền lập tức cười tủm tỉm đưa các cô tới phòng riêng đặc biệt.

Thu Nương lại cười nhìn về phía Phong Quang,"Vị cô nương này mới đến đây lần đầu đúng không?"

"Đúng vậy." Phong Quang gật đầu.

Thu Nương tại nói:

"Cô nương che mặt tới nơi này là chính xác, người đẹp như vậy, nếu tùy ý đi lại ở Ôn Nhu Hương chúng ta, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái."

Phong Quang ngẩn ngơ,"Nếu ta đã che mặt, sao bà lại biết bộ dạng ta như thế nào?"

"Cô nương không biết rồi."

Thu Nương cười, phong tình vạn chủng,"Ở đây ta đã gặp qua rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ. Không cần nhìn mặt, chỉ là nhìn dáng người này, phong vận khí chất này... ta liền có thể đoán ra được."

Phong Quang cười khan,"Bà thật lợi hại."

"Cô nương không cần cảm thấy ngượng ngùng, ta thấy ngươi nhất định là tiểu thư nhà giàu gì đó. Lần đầu tiên tới chỗ như thế này của chúng ta, nhất định sẽ cảm thấy không quen, ngươi có thể yên tâm, ngươi đã là khách của Kiều lão bản, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt."

Thu Nương cười nói:

"Cô nương cũng không cần câu nệ, cứ thoải mái theo ý mình."

Phong Quang thật ra không nghĩ tới Thu Nương có thể nhìn thấu lòng người như vậy, đúng là cô thấy không được tự nhiên. Nói thế nào nhỉ? Cùng là nữ xuyên không, cô lại không thể đi lại tự nhiên ở thanh lâu như Kiều Linh hơi vô ý, nói không chừng bản thân sẽ dính dáng chuyện không hay.

Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Nữ chính đi tới thanh lâu, sẽ luôn xảy ra chút chuyện gì đó, rồi nam chính mới có thể chạy ra anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhắc tới nam chính...

Phong Quang bỗng nhiên nghĩ tới một việc, cô hỏi Kiều Linh,"Ngươi quen Đoan Mộc Huyến ở chỗ nào?" Kiều Linh sửng sốt, giờ phút này cô mới ý thức được Phong Quang là vị hôn thê của Đoan Mộc Huyến, tâm tình cô có chút vi diệu, liền nói:

"Ta quen hắn ở chính chỗ này."

Lúc ấy vì muốn cứu việc làm ăn của Ôn Nhu Hương, Kiều Linh đã tự mình dạy các cô nương Ôn Nhu Hương ca hát nhảy múa theo cách hiện đại, lại dùng việc bầu chọn hoa khôi làm mánh lới, khiến đông đảo mọi người tới xem.

Lúc ấy khi Kiều Linh đang ở hậu đài chỉ huy tất cả, Đoan Mộc Huyến chợt đi đến, bọn họ cứ như vậy liền quen nhau.

Phong Quang đương nhiên biết Kiểu Linh và Đoan Mộc Huyến quen nhau như thế nào, cô chẳng qua chỉ muốn dựa vào đó mà hỏi ra một vấn đề thôi"Ngươi có từng nghĩ tới, vì sao Đoan Mộc Huyến lại đến thanh lâu không?"

Kiều Linh khựng lại, cô thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Đoan Mộc Huyến thoạt nhìn không phải kẻ háo sắc, nhưng hắn vẫn tới thanh lâu...

Kiều Linh cảm thấy ưu thương, tâm tình Phong Quang lại đột nhiên rất tốt. Cốt truyện chỉ sắp xếp để nam nữ chính gặp nhau ở thanh lâu, tại không hề giải thích vì sao nam chính lại đến nơi như vậy. Nhìn xem, bây giờ đưa ra vấn đề như thế, cũng có thể thấy được, dù Đoan Mộc Huyến là một nam nhân nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường.

Kiều Linh cũng không trầm mặc quá lâu, cô chợt đập bàn một cái, lớn tiếng nói:

"Thu Nương, lấy rượu tốt nhất ra đây cho ta, gọi cả cô nương xinh đẹp nhất ra cho ta nữa!"

Thu Nương lắc đầu, nhưng vẫn sai người mang rượu và đưa các cô nương tới.

Kiều Linh nghiêm trang nói với Phong Quang: sẽ phục vụ khiến ngươi vừa lòng. Cả rượu ở đây nữa, cũng đều do ta tự mình chọn lựa. Hạ Phong Quang, hôm nay chúng ta không say không về!"

Chỉ chốc lát sau, rượu liền mang lên bàn.

Kiều Linh rót ly rượu, đặt vào tay Phong Quang, thuận tiện nói với các cô nương trước mặt:

"Hôm nay ta dẫn bằng hữu đến đây, các mấy người các cô phải biểu hiện cho tốt đó!"

"Dạ."

Giọng các cô nương uyển chuyển êm tai, nếu có nam nhân ở đây, chỉ Sợ xương cốt cũng nhữn ra một nửa.

Theo tiếng đàn vang lên, các cô nương liền nhảy theo vũ đạo mà Kiều Linh từng tự mình truyền thụ, ai cũng hết sức dịu dàng đa tình.

Phong Quang cầm chén rượu trong tay mà trợn mắt há hốc mồm, bởi nhóm nữ nhân này lại đang múa thoát y...

"Đừng ngây ra! Uống!"

Kiều Linh bắt lấy tay Phong Quang, đổ hết ly rượu kia vào trong miệng cô. Phong Quang bị sặc mà ho khan một trận, Kiều Linh lại cầm lấy bầu rượu trực tiếp rót vào chính miệng mình.

Thoạt nhìn có vẻ cô đã uống say, nằm bò trên bàn rồi đấm bàn kêu lên:

"Nam nhân đều là đồ khốn! Cứ như thể một ngày không tìm nữ nhân thì không sống nổi vậy... Biểu hiện thâm tình gì đó đều là giả! Giả hết!"

"Không sai... Đều là giả..."

Gương mặt Phong Quang đỏ bừng, cô mới chỉ uống một chén rượu mà bây giờ đã không còn tỉnh táo. Chén rượu trong tay cô rơi xuống đất, cô lảo đảo đứng lên, nhìn đám nữ nhân áo quần xộc xệch trước mắt mà ngây ngốc cười nói:

"Vẫn là nữ nhân mới tốt, nữ nhân chung tình hơn nam nhân rất nhiều... Các mỹ nhân, ta tới đây!"

Cô kéo khăn che mặt của mình xuống, đỏ mặt lao về phía các nữ nhân, quơ bừa lấy một người mà ôm lấy.

Cô hạnh phúc híp mắt, đôi tay mò vào quần áo người ta, Nhưng rất nhanh, cô lại khẽ nhíu mày, tay sờ qua sờ lại trước ngực người kia, mơ mơ màng màng nói:

"Mỹ nhân... ngực của người hình như không lớn lắm... Nhưng mà không san cả nữtf£đi xem của †a cĨñnd không lớn " Cô bắt đầu mở cổ áo của mình ra, nhưng vừa mới mở được một chút, tay cô đã bị người kia bắt được, cô tội nghiệp hỏi:

"Ngươi không muốn nhìn ngực ta sao? Nhưng mà ta muốn cho ngươi xem đó..."

"Hạ Phong Quang."

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của nam nhân truyền đến, khiến thân mình cô cứng đờ. Phong Quang ngừng lại một chút, cô ngẩng đầu lên, trong tầm mắt mơ hồ tại thấy được gương mặt quen thuộc của nam nhân kia, cô bĩu môi,"Hứ... Thật mất hứng mà, bình thường huynh không đối tốt với ta thì thôi, hiện giờ còn chạy vào ảo giác làm phiền ta nữa..."

Hắn nắm chặt cái tay lộn xộn của cô,"Cô cảm thấy ta phiền, đây có thể coi là vinh hạnh của ta không?"

"Buông ta ra. ."

Cô cố sức rút tay ra khỏi tay hắn, say khướt kêu lên:

"Ta muốn chơi cùng các mỹ nhân, ta không chơi với huynh!"

Ánh mắt hắn tối sầm lại, hạ thấp giọng, lộ cảm giác nguy hiểm,"Hiện giờ ta không bỏ được nàng, nàng lại muốn rời đi, dưới bầu trời này đâu có chuyện tốt như vậy?"

"Hửm? Huynh nói cái gì..."

Cô bị cồn xâm chiếm đại não, năng lực suy nghĩ hiện tại bằng không.

Mạc Khanh không nói nhảm với cô nữa mà bế ngang cô lên, đi về phía ngoài cửa.

Thu Nương canh giữ ở cửa nhìn thấy, vội muốn mở miệng ngăn cản, nhưng Mạc Khanh lạnh lùng liếc qua một cái, Thu Nương liền bị ánh mắt lạnh băng của hắn làm cho kinh sợ, một câu cũng không thể nói ra.

Cho dù bà ta đã lăn lộn chốn phong nguyệt nhiều năm như vậy, nhưng kiểu người tràn ngập tính nguy hiểm như thế, đây vẫn là lần đầu Thu Nương thấy được. Bản lĩnh nhìn người của Thu Nương vẫn luôn lợi hại, ít nhất lúc này bà ta có thể hiểu rõ, nếu bà ta dám nhiều lời thêm chút nào, thì ngay cả mạng mình cũng sẽ mất di.

*********

(1) Phong vận: Vẻ ngoài lịch sự, phong lưu, tao nhã.
Bình Luận (0)
Comment