Quyển 23 - Chương 20: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 20: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 20: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Cô ngồi trong một góc, yên tĩnh một lúc lâu, cũng bắt đầu ngây người. Có lẽ là do cô đã biết thân phận của mình, nên dù một ngày một đêm không ngủ, cô cũng hoàn toàn không cảm thấy mệt.
Ngay cả hoàn cảnh u ám xung quanh này cũng không khiến cô sợ hãi, mà chỉ cảm thấy... có chút cô đơn.
Cô nghĩ tới cha mẹ mình, nghĩ tới Mạc Khanh. Chỉ cần tưởng tượng đến việc những người này đều do cô ảo tưởng mà có, cô liền cảm thấy càng thêm đơn độc.
Từ lúc Xích Huyền rời đi liền không ai tới tìm cô nữa. Trong phòng giam này, thậm chí ngay cả tiếng muỗi và chuột cũng không hề nghe thấy. Cô tựa như đang sống trong một thế giới cách biệt với người đời.
Nhưng mà, dần dần từng giây trôi qua, cô dường như nghe được âm thanh khác, là tiếng muỗi vo ve.
Phong Quang ngẩng đầu lên, cố nhìn trong bóng tối, quả nhiên liền phát hiện một con muỗi ở đang bay tới bay lui. Cô nhăn mày lại.
Cô không hề thích muỗi, tin chắc cũng không ai thích được. Cô thậm chí còn không thể nào hiểu nổi, vì sao trên thế giới phải tồn tại cái thứ gọi là muỗi này... Bỗng nhiên, tiếng vo ve chợt ngừng, con muỗi bay ra khỏi phòng giam. Phong Quang cảm thấy kỳ quái, cho đến khi cô nhìn thấy một loại thực vật màu xanh lục mọc ở một góc khác của nhà tù.
Đây là cỏ đuổi muỗi, tác dụng của nó cũng như tên, có hiệu quả đuổi muỗi, nhưng trong hoàn cảnh âm u này, cỏ đuổi muỗi sẽ không dễ dàng sống nổi. Bỗng nhiên, lại có một tia nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ phòng giam, ánh dương ấm áp chiếu lên lá cây xanh lục, khiến cây cỏ nháy mắt trở nên bừng bừng sức sống.
Nhưng chỉ có một cây cỏ đuổi muỗi dường như hơi đơn điệu, nếu lại có thêm một chút hoa cỏ nữa thì tốt rồi...
Vì thế, hai canh giờ sau, khi chưởng môn Tiên môn là Tri Vi đạo trưởng bước vào nơi này, chỉ thấy nhà tù vốn đang tối tăm u ám lại biến thành hoa cỏ khắp nơi, không chỉ có hoa cỏ sum sê mà còn có bướm bay lượn nữa, bên cạnh còn có đại thụ cao lớn tựa như sắp phá tan nóc nhà, trên cành cây còn có chim chóc đang xây tổ.
Tri Vi nhìn về nữ nhân đang ngồi trong một góc kết vòng hoa, ánh mắt ông hòa ái, im lặng không quấy rầy đến cô. Đến tận khi cô kết xong một trắng.
Cô ngẩn người, sau đó hỏi:
"Ngươi là người tới giết ta sao?"
Lão nhân cười,"Ngươi vẫn chưa làm ra chuyện gì tổn hại đạo lý, vì sao ta phải giết ngươi?"
"Ô,,"
Cô gật đầu, lại cúi đầu mân mê vòng hoa của mình, không nhìn ông ta nữa.
Lão nhân cười nhìn cô trong chốc lát, nói:
"Dường như ngươi còn chưa ý thức được năng lực mà ngươi có."
"Năng lực gì cơ?"
Cô sờ con thỏ chạy đến bên cạnh mình, đầu cũng không ngẩng lên.
"Khi ngươi cảm thấy cô đơn, sẽ bất giác sáng tạo ra rất nhiều sinh mệnh."
Tri Vi đạo trưởng chậm rãi nói:
"Đây là một loại năng lực rất hấp dẫn người ta."
Cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu,"Nhưng chẳng phải các ngươi đã nói ta là quỷ sao?"
"Ngươi thực sự là quỷ."
Tri Vi đạo trưởng nói:
"Thời gian quá dài, người đã quên đi sự thật mình đã chết, cũng đã quên đi quá nhiều chuyện. Ta nghe Xích Huyền nói, ngươi đã sáng tạo ra một ảo cảnh thành thị náo nhiệt, đó dường như cũng do người vô tình tạo ra, về ý nghĩa nào đó mà nói, ngươi thật sự là một quỷ hồn có thực lực cường đại."
"Được rồi, ta biết mình là quỷ, ngươi không cần nhắc lại với ta đâu."
Phong Quang thu mắt về, nhàm chán ném vòng hoa xuống đất,"Thế nên giờ thì sao? Ngươi rốt cuộc là ai? Tới tìm ta làm gì?"
"Ta là Tri Vi, quyền chưởng môn thứ mười ba của Tiên môn, cũng là sư phụ của Xích Huyền."
Lão nhân thân thiện cười nói:
"Ta chỉ tới để nói cho ngươi, về việc xử trí ngươi như thế nào, Tiên môn đã có quyết định."
"Vậy muốn để ta hồn phi phách tán hay nhốt ta lại thế này?" Phong Quang bình thản, dường như bất kể bọn họ có xử trí thế nào, đối với cô cũng không sao hết.
Tri Vi nói:
"Ta sẽ sắp xếp để ngươi tới Linh Lung trì, đó là nơi tràn đầy linh lực nhất ở Tiên môn, trước nay cũng chỉ có chưởng môn các đời mới có thể vào Linh Lung trì tu luyện. Linh lực ở đó có thể hỗ trợ làm tiêu bớt đi quỷ khí và oán khí trên người người, giúp ngươi một lần nữa chuyển thế làm người."
"Nếu là nơi chỉ chưởng môn các đời mới có thể tới... Vì sao ngươi lại để ta đi vào?"
"Cơ duyên nên thế nào, thì chính là như vậy."
Tri Vi lại nói:
"Ngươi không cần cảm thấy bất an, đối với người mà nói, Tiên môn tuyệt đối là nơi an toàn nhất."
Cô khẽ chớp mắt, vẫn không hiểu lắm. Thiện ý của lão nhân này thì cô có thể cảm nhận được, nhưng cũng vì ông ta quá mức hữu hảo, nên cô mới càng thêm bất an,"Ta vẫn luôn không rõ... Ngươi và Xích Huyền kia đều nói trong lòng ta có oán khí, nhưng ta lại không hề cảm thấy mình có thứ gọi là oán khí này, ta không có ai để oán, cũng không có chuyện gì để hận..."
"Nếu không có, vậy thì không thể tốt hơn."
Ánh mắt của Tri Vi vẫn luôn hòa ái, hiện giờ lại ẩn giấu thêm một phần thương hại,"Chờ đến khi ngươi có thể một lần nữa chuyển thế thành người, tất cả sẽ coi như viên mãn."
Lão nhân dường như rất xúc động, Phong Quang lại cảng thấy khó hiểu. Chạng vạng cùng ngày, lão nhân đã đưa cô đến Linh Lung trì.
Cái gọi là Linh Lung trì chính là một hồ băng trên đỉnh núi cao nhất của Tiên môn. Trên vách núi còn có một cây mai ngạo nghễ nở hoa, gió lạnh quét tới nhưng cô lại không hề cảm thấy lạnh, vì thế cô càng thêm nhận thức rõ rằng mình là quỷ.
Cảm giác bản thân là người dần dần rời khỏi tiềm thức cô, chẳng qua mới chỉ một ngày một đêm mà thôi, cô đã chấp nhận sự thật mình là quỷ.
Ngón tay lão nhân khẽ động, một tầng kết giới vô hình bao phủ đỉnh núi. Ông ta nói với Phong Quang:
"Mấy ngày này, ngươi không thể rời khỏi Linh Lung trì, người khác cũng không lên được tới đây. Ngươi cần tĩnh tâm tĩnh trí, dần dần tiêu bớt quỷ khí đi."
"Mấy ngày này mà ngươi nói... là bao lâu cơ?" ngươi."
Tri Vi ngừng lại một chút, nói:
"Có lẽ sẽ không quá lâu, có lẽ..."
"Ta hiểu được."
Phong Quang xoay người, nhìn tuyết bay đầy núi, nhưng lại không có một bông tuyết nào rơi trên người cô. Cô thở ra một hơi, ngây người nhìn cảnh tuyết bay trước mắt.
Trong quang cảnh này, một mình bóng dáng cô màu đỏ, hoàn toàn không hợp với trời đất trắng mênh mông.
Tri Vi nhìn bóng dáng cô một lúc lâu, rốt cuộc cũng xoay người rời đi khi mặt trời lặn phía tây dãy núi.
Trên đỉnh núi gió lạnh gào thét chỉ còn một người đứng lặng. Sau nửa canh giờ, có lẽ cảm thấy phong cách u buồn này thật sự không thích hợp với bản thân, Phong Quang buồn rầu gãi tóc. Cô trở lại bên cạnh hồ, nhìn đóa sen băng tỉnh khiết trong đó, và cả lá sen trông giống như tỉnh thể băng kia. Cô nâng chân lên đá một chút, đá chán rồi, cô lại "Hừ" một tiếng,"Ta là quỷ thì làm sao? Cho dù là quỷ, ta cũng là quỷ xinh đẹp nhất."
Phía sau cô bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Phong Quang lập tức xoay người, chỉ thấy giữa gió tuyết đầy trời, một nam nhân áo trắng đang bước tới đây.
Nam nhân tóc dài chưa buộc, áo trắng hơn tuyết, mặt đẹp như ngọc, lại tuấn dật xuất trần, khí chất sạch sẽ trên người kia không thua gì tuyết trắng, dù là "tiên phong đạo cốt" hay "phong lưu tiêu sái" dường như cũng không đủ để hình dung.
"Đây chính là sen băng tích tụ tỉnh khí của chưởng môn các đời, người đối đãi như vậy với chúng nó, thật đúng là quá vô lễ." Khóe miệng hắn chứa ý cười, lại không thấy có nửa phần ý tứ chỉ trích cô.
Phong Quang ngây người một lúc lâu, liền gọi ra một cái tên,"Mạc Khanh?"
"Mạc Khanh..."
Hắn ngừng lại một chút, lại giang hai tay, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Không sai, ta là Mạc Khanh. Phong Quang không định ôm ta một cái sao?"
"Không... Ngươi không phải hắn."
Cô cảnh giác lui ra sau một bước, nói với vẻ lạnh lùng,"Ngươi là ai?"