Quyển 23 - Chương 25: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 25: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 25: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Mạc Khanh ngừng lại một chút, vẫn bước tới ôm ôm cô. Bởi vì có Tri Vi ở đây nên Phong Quang liền đỏ mặt.
Hắn nhẹ giọng nói:
"Nàng không phải chờ quá lâu đâu, rất nhanh thôi ta sẽ lại đến."
"Ừm..." Cô đỏ mặt gật đầu.
Không cách nào âu yếm lâu hơn, Mạc Khanh đi theo Tri Vi rời khỏi. Phong Quang đứng dưới tàng cây mai, đứng lặng rất lâu nhìn theo phương hướng bọn họ rời khỏi, đến tận khi bên tai cô vang lên giọng nói ngả ngớn,"Tiểu Phong Quang, một ngày không gặp, có nghĩ đến ta hay không?"
Gần như theo bản năng, Phong Quang vung lên một cái tát, nhưng nam nhân kia phản ứng rất nhanh, hắn "Ta nghĩ sao ngươi còn không chết đi!"
Phong Quang lại đá một chân qua, bị hắn tránh thoát, nhưng tốt xấu, cô cũng giật được tay mình về.
Thu Thức cười nói:
"Không phiền Phong Quang nghĩ, ta thật sự sắp chết rồi."
Cô khựng lại,"Ngươi nói cái gì?"
"Từ trước đến nay ta chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, hiện giờ vì muốn gặp Phong Quang mà lại tới vào ban ngày. E rằng ta sẽ sống không lâu." Lời hắn nói rất nhẹ nhàng, nào có nửa phần bi thương vì không sống được bao lâu nữa?
Cô hừ một tiếng,"Ngươi lừa ta chứ gì, ta còn lâu mới tin!"
"Đúng là ta lừa Phong Quang."
Phong Quang lập tức muốn mở miệng nói biết ngay trong miệng ngươi không câu nào là thật, lại không nghĩ rằng hắn nói tiếp một câu,"Từ trước khi Phong Quang nhìn thấy ta, ta đã không sống được bao lâu nữa."
Lúc này đây, trong mắt hắn tuy có ý cười, nhưng lại có một phần thê lương, không khỏi khiến người cảm thấy hắn đang rất nghiêm túc khi nói những lời này.
Phong Quang trầm mặc một lát,"Vì sao ngươi lại không sống được bao lâu?"
"Vạn vật đều có sinh có tử, nếu chuyên tâm, có thể một lòng hướng vững, rốt cuộc cũng không thoát khỏi cái chết."
"Nhưng chẳng phải ngươi nói ngươi là yêu tỉnh sao?"
"Cho dù là yêu tỉnh, sinh mệnh cũng có khi kết thúc."
Thu Thức đi đến bên cạnh cô, nhìn một đỉnh núi khác mà hỏi cô,"Nàng có biết đó là nơi nào không?"
"Không biết, làm sao vậy?"
Hắn cười,"Đó là Vô Đổ Nhai. Con đường tu đạo cực kỳ dài, thời gian trôi qua lâu quá, cho dù là đạo nhân thanh tâm quả dục, cũng sẽ không nhịn được mà sinh ra tham sân si của thế tục."
"Cho nên thế nào?"
"Cho nên, các đệ tử đạo tâm không vững sẽ tiến vào Vô Đổ Nhai, nghỉ ngơi ở đó mấy tháng để bài trừ tạp niệm. Cũng tựa như Linh Lung trì này có thể tích tụ linh khí, dần dà, Vô Đổ Nhai cũng sẽ tích tụ ma chướng của đệ tử các đời Tiên môn. Người có tâm tình không yên ổn, sẽ rất dễ dàng đánh mất chính mình ở đó."
Phong Quang nhìn ngọn núi giấu trong mây mù,"Ngươi nói cho ta chuyện đó để làm gì?"
"Bởi vì, ta muốn cho Phong Quang biết, Mạc Khanh trong lòng nàng kia đã ra đời ở chính Vô Đổ Nhai."
Cô ngẩn ra,"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Thu Thức nhướng mày cười,"Ý của ta rất đơn giản, Mạc Khanh cũng chẳng phải là người, mà hắn là do ma chướng ở Vô Đổ Nhai hội tụ biến thành. Năm đó khi Tổ sư gia Tiên môn phát hiện Vô Đổ Nhai có thêm một đứa trẻ con, hắn đã cực kỳ kinh ngạc."
"Vậy thì sao?"
"Phong Quang không cảm thấy có gì khó chịu sao? Khi ở bên một nam nhân không được xem là người như thế."
Cô cười,"Mạc Khanh chính là Mạc Khanh, hắn có là người hay không cũng không sao cả."
"Hắn là ma chướng của các đời đệ tử Tiên môn, nói không chừng một ngày nào đó, hắn sẽ phát rồ mà làm ra rất nhiều chuyện đáng sợ."
"Không sao cả."
Phong Quang nhún vai,"Hắn muốn giết người, ta liền phụ trách chôn là được."
Nói xong cô liền ngây ngẩn cả người, những lời này... Dường như cô Thu Thức im lặng một lúc lâu. Lát sau, hắn mới cười ra tiếng,"Ta có nên nói Phong Quang không hổ là Phong Quang không đây? Nàng luôn có thể nói ra những lời khiến người ta... rung động như vậy."
Mấy chữ cuối cùng, hắn hạ thấp giọng mà nói.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, khẽ cong mắt phượng, ngoại trừ ý cười có chút tự vệ kia, còn có nhu tình khiến lòng người chấn động.
Cô cảm thấy một sự quen thuộc không rõ tại sao, sau đó lại là sự phẫn nộ khó hiểu. Giọng cô vô thức lạnh xuống "Vì Mạc Khanh, chuyện gì ta cũng có thể làm."
"Ta tin tưởng."
Hắn nhìn khung cảnh gió tuyết trước mặt, thấp giọng nói:
"Vì người mình thích, Phong Quang có thể trả giá rất, rất nhiều."
Cô hừ lạnh "Đừng nói như thể ngươi rất hiểu ta vậy."
Hắn cúi đầu mỉm cười."Đối với chuyện 300 năm trước, Phong Quang không cảm thấy tò mò chút nào sao?"
"Mạc Khanh nói, ta đã quên thì cứ quên đi, nếu quên rồi thì không cần phải nghĩ tới."
"Nếu vào 300 năm trước, Phong Quang còn yêu thương một nam nhân khác hơn nhiều thì sao?"
Cô ngây ngẩn,"Ngươi nói cái gì?"
"Nếu ta nói, là bởi người nam nhân này, nên nàng mới có thể sỉ mê Mạc Khanh như vậy?"
Hai mắt hắn khẽ híp lại, môi mỏng cười khẽ, trong khung cảnh gió tuyết này, lại không có nửa phần ấm áp.
Nhưng sau khi trầm mặc một lúc lâu, Phong Quang thu mắt lại không nhìn hắn nữa, cô lạnh nhạt nói:
"Những năm gần đây, ta vẫn chỉ có một mình mà thôi, ta sáng tạo ra một thế giới náo nhiệt, trong thế giới này có phụ thân ta, còn có mẫu thân ta, nhưng lại không nam nhân nào khiến ta rung động cả. Cho dù lời ngươi nói là thật, thì ta cũng có thể khẳng định, ta nhất định là không thích hắn."
Vẻ tươi cười của hắn rốt cuộc cũng trở nên cứng nhắc.
Phong Quang giơ tay, một đóa hoa rơi trên lòng bàn tay cô. Cô hơi cúi đầu, giọng nói rất bình tĩnh,"Ta không cảm thấy ta là một nữ nhân sẽ vứt bỏ người mình thích. Điều đó cũng có thể chứng minh rằng, chính hắn đã từ bỏ †a trước nên †a mới có thể quên hắn đi. Đầu óc ta rất nhỏ, chỉ có thể nhớ kỹ những thứ quan trọng, còn những thứ râu ria, đương nhiên sẽ bị ta quên."
Trong chớp mắt này gió tuyết nhỏ dần, sau đó không khí an tĩnh rất lâu.
Một lát sau, hắn cong khóe môi,"Vậy à?"
Cô kỳ quái nhìn về phía hắn.
Hắn cười,"Nhờ Phong Quang mà ta bỗng nhiên càng muốn sống sót. Cuộc gặp mặt hôm nay liền dừng ở đây vậy, lần gặp tiếp theo, nàng sẽ thuộc về ta."
Hắn khẽ vuốt khuôn mặt cô, khi cô có phản ứng muốn né tránh, người kia đã biến mất rồi.
Phong Quang chợt có cảm giác bất an mãnh liệt.
Không rõ tại sao cô muốn nhìn thấy Mạc Khanh, nhưng kết giới bày ra trên núi này lại khiến cô không cách nào ra ngoài được. Đến hoàng hôn, Tri Vi tới.
"Đạo trưởng!" Phong Quang vội bước qua,"Cầu xin ngươi, hãy để ta gặp Mạc Khanh một chút!"
Tri Vi không nói gì.
"Đạo trưởng?"
Im lặng trong một chớp mắt, Tri Vi rốt cuộc cũng mở miệng "Ngươi muốn khôi phục ký ức trước kia không?"
"Mạc Khanh đâu?"
"Mạc Khanh sẽ thế nào, quyền lựa chọn đều nằm ở người."
Cô ngơ ngẩn đứng yên, trong lòng có chút linh cảm. Một lát sau, tựa như cô ý thức được điều gì, liền nhẹ giọng nói:
"Ta nguyện ý nhớ tới chuyện trước kia."
Tri Vi thở dài một tiếng, ngón tay điểm giữa mày cô, đầu cô đau nhói lên, ý thức đã trở về năm đó.
300 năm trước, phủ Thừa tướng họ Hạ.
Trong phủ có quỷ gây náo loạn, Hạ Thừa tướng không thể không đi mời đạo trưởng Tiên môn tới phủ mình đuổi quỷ. Ngay lúc vị đạo trưởng kia vào phủ, cách đó không xa liền truyền đến một giọng nữ cao,"Có quỷ!"
Thình lình, vị đạo trưởng này liền bị thiếu nữ đang chạy thẳng tới lao vào người, ngã trên mặt đất.
Oua mêt lúc lâu thấy cô ni#na đang nhào vào trên người đao trưởng áo trắng vẫn chưa đứng dậy, tiểu đạo đồng liền không nhịn được mà nói:
"Này, ngươi mau thả sư phụ ta ra!"
"Sư phụ ngươi?"
Cô gái rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn thấy người trước mắt, sau đó liền xoa nước miếng không tồn tại trên khóe miệng, cô nắm tay người ta, rất có lễ phép mà nói:
"Tiểu nữ tên Hạ Phong Quang, không biết đạo trưởng tên họ là gì?"
Nam nhân tốt tính mà cười nói:
"Ta là đệ tử Mặc tự(1) đời thứ 30 của Tiên môn, Mặc Khanh
....
(1) Đệ tử Mặc tự: Tức là đệ tử có chữ "Mặc" trong tên hiệu.