Quyển 24 - Chương 7: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 7: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 7: Công lược ảnh đế hết thời
Đoạn Mộ nghe xong câu chuyện này, chỉ hơi mỉm cười một chút,"Một chiêu như thế đúng là giết người trong vô hình."
"Đó chẳng phải vì sau lưng cô ấy có cả một nhà họ Hạ khổng lồ chống lưng sao?! không chỉ là nhà họ Hạ, ngay cả mẹ cô ấy cũng là người đang quản lý nhà họ Vương. Ở thành phố A chúng ta, nếu nói nhà họ Hạ và nhà họ Vương là hai vị vua trong vùng, thì Hạ Phong Quang chính là một vị công chúa đó. Cho nên dù cậu không thích cô nhóc này thì cũng phải khách khí một chút, hiểu không?"
Diêu Phong cực kỳ nhọc lòng, rốt cuộc thì không ai có thể xác định được, hiện giờ có phải Hạ Phong Quang chỉ nhất thời hứng khởi mới đến bày trò náo nhiệt hay không.
Nếu như có một ngày cô không còn hứng thú với Đoạn Mộ nữa mà quay lại giẫm một phát thì biết làm sao bây giờ?
Điều Diêu Phong lo lắng không phải không có lý. Ở trong mắt anh ta, Hạ Phong Quang còn ít tuổi, tâm tính khó đoán, lại được nuông chiều từ nhỏ, tính tình có trẻ con thì cũng rất bình thường.
Đoạn Mộ cười, không định trả lời anh ta. Trên đường đi, bọn họ lại chạm mặt Vũ Văn, trong nháy mắt gặp thoáng qua, Vũ Văn đụng thật mạnh vào vai Đoạn Mộ.
Đoạn Mộ còn chưa nói gì, Diêu Phong đã kêu lên:
"Anh đi đường kiểu gì thế?"
"Đi đường kiểu gì?"
Vũ Văn tùy ý cười,"Chẳng phải là dùng hai chân để đi sao? Chẳng lẽ anh đi bằng bốn chân chắc?"
"Anh!"
"Chúng ta đi thôi."
Đoạn Mộ nhìn Diêu Phong, giọng điệu thản nhiên bình tĩnh, không hề tức giận vì bị khiêu khích.
Vũ Văn lại dịch sang bên cạnh một bước, chặn trước mặt Đoạn Mộ, hắn cười nói:
"Tiền bối Đoạn Mộ, anh cứ trực tiếp đi như vậy mà không xin lỗi tôi sao?"
"Anh Vũ Văn có chỗ nào cần xin lỗi à?"
Đoan Mô ceonn khóoe môi lên "Con đường nàv hen đuna vào chỉ là ngoài ý muốn."
Không, con đường này rất rộng, ý Đoạn Mộ là nói Vũ Văn béo sao?
Vũ Văn cười càng thêm mê người,"Xem ra sau khi có Hạ đại tiểu thư làm kim chủ, tiền bối Đoạn Mộ gặp chuyện hài lòng khắp nơi nha."
"Cô Hạ đúng là một cô gái chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu(1), cô ấy đầu tư nhất định là do kịch bản của chúng tôi có chỗ hấp dẫn được cô ấy
"Ý của tiền bối Đoạn Mộ là, phim của tôi không có chỗ nào hấp dẫn được người ta sao?"
"Tôi không có ý này."
Đoạn Mộ mỉm cười,"Chỉ là gần như thế thôi."
Không chỉ kịch bản không hấp dẫn, mà cả người cũng vậy. Hắn chưa cần nói hết. Vũ Văn cũng đã nhạy cảm đã nhận ra ý này.
Hắn nói với bản thân mình không thể tức giận, chỉ cần tức giận thì liền thua, mà khi hắn vừa bày vẻ tươi cười muốn nói gì đó, Đoạn Mộ đã dẫn theo Diệu Phong đi vòng qua hắn rời khỏi chỗ này.
Vẻ tươi cười của Vũ Văn liền cứng lại trên mặt. Có đôi khi điều khiến ta tức nhất không phải là mình không cãi được người ta, mà là chờ khi vừa nghĩ xong cách đáp trả thì người kia đã đi rồi.
Thích Môi vỗ bả vai Vũ Văn,"Có thể thấy, so với Đoạn Mộ, uy lực của cậu vẫn còn chưa đủ."
"Không cần chị lắm miệng."
Vũ Văn Cạnh mặt hất tay Thích Môi.
Thích Môi nhún vai, không nói thêm gì. Cô ta hiểu tính tình Vũ Văn nhưng vẫn không rõ vì sao Vũ Văn luôn thích coi Đoạn Mộ thành kẻ địch giả tưởng, vậy mà Đoạn Mộ lại chỉ luôn nhìn hắn như nhìn một đứa trẻ xấu tính mà thôi.
Ở sau một thân cây, một cô gái cầm camera đã quay được cảnh này, cô ta cười hì hì nói:
"Một Vũ Văn luôn giữ hình tượng hiền lành trước ống kính cũng có lúc tính tình không ra sao. Hãy xem tôi viết báo dìm chết anh như thế nào. Hừi"
Cô ta lắc mái tóc đuôi ngựa, xoay người nghênh ngang mà đi.
*x+*xx*xx*x*x***
(1) Có thể gặp nhưng không thể cầu: Người hay việc tốt đẹp chỉ có thể may mắn gặp được mà không thể cầu mong hay cố gắng để đạt lấy