Quyển 24 - Chương 11: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 11: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 11: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang nói đã đặt chỗ ở nhà hàng Lam Sắc, nhưng trên thực tế, cô đã bao toàn bộ nhà hàng. Nhà hàng Lam Sắc là nơi được giới nhà giàu ở thành phố A ưa chuộng nhất, mà cô lại bao hết toàn bộ nhà hàng này, có thể thấy được cô đã phải tiêu tốn một khoản tiền lớn đến đâu.
Vị trí gần cửa sổ ở tầng cao nhất của nhà hàng có thể giúp người ta thu hết cảnh đêm đẹp đẽ của thành phố A vào trong mắt, chẳng qua đối với Phong Quang, đẹp đẽ nhất không phải là cảnh đêm được đèn neon chiếu sáng, mà là người ngồi ở trước mặt cô này.
Tay cô đặt trên bàn, chống cằm cười tủm tỉm hỏi:
"Nghe nói phim truyền hình của anh đã quay xong một nửa."
"Không sai."
Đoạn Mộ cười,"Nếu cô Hạ có hứng thú với phim truyền hình thì có thể đến nói chuyện cùng đạo diễn.
"Tôi không có hứng thú với phim truyền hình, tôi chỉ có hứng thú với anh thôi."
Phong Quang bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ,"Anh nhìn cảnh đêm đó sẽ nghĩ đến điều gì?"
Hắn không chần chờ mà trả lời cô:
"Chỗ cao không tránh được gió lạnh."
"Cho nên... Anh rất thỏa mãn với độ cao hiện tại sao?"
"Điều này không phải do tôi quyết định."
Hắn hiểu rõ ý trong lời nói của cô. So với trước đây, vị trí hiện tại của hắn thật sự quá thấp.
Phong Quang nhẹ nhàng cười, giống như lơ đãng mà nói:
"Nếu không, hay là chúng ta hợp tác trị cho Vũ Văn rớt đài nhé."
"Vũ Văn có chỗ nào đắc tội cô Hạ sao?"
"Không nha, sao anh lại hỏi như vậy?"
"Nếu không có, vì sao cô Hạ lại muốn nhằm vào hắn."
"Là vì anh đó mà."
Phong Quang dọn ghế sang ngồi bên cạnh hắn, tận tình khuyên bảo:
"Anh xem nha, trong giới giải trí anh đã bị Vũ Văn đoạt mất bao nhiêu tài nguyên như vậy rồi, chẳng lẽ anh không cảm thấy cơn giận này nuốt Đoạn Mộ dường như khựng lại một giây, hắn cười nói:
"Ý tốt của cô Hạ tôi xin ghi nhận trong lòng, nhưng ở giới giải trí, bất kể là nhà đầu tư hay kịch bản điện ảnh, ai đang nổi thì sẽ đi tìm người đó, đây là chuyện rất bình thường, huống chỉ, tuổi tôi đã không còn nhỏ."
"Không không không, anh còn rất trẻ tuổi mà."
Phong Quang bắt lấy tay hắn, nghiêm túc nói:
"Anh không biết hiện tại anh mê người đến mức nào đâu."
Những lời này, hắn cũng đã nghe rất nhiều, Đoạn Mộ hơi mỉm cười,"Cô Hạ thích phim điện ảnh của tôi?"
"Không phải, phim truyền hình và điện ảnh anh diễn tôi vẫn chưa xem một bộ nào."
Cô trả lời rất thoải mái.
"Nếu cô Hạ không thích phim điện ảnh của tôi thì vì sao lại muốn bỏ nhiều công sức cho tôi như vậy?"
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi vừa gặp đã yêu anh đó."
"Mê muội trong chốc lát và thực sự thích là hai việc khác nhau."
Phong Quang nghiêng đầu, "Tôi giống như chỉ mê muội anh thôi à?"
"Có mơ mộng đối người đàn ông lớn tuổi cũng là chuyện rất bình thường."
Hắn mỉm cười rút tay mình khỏi tay cô. Giờ phút này hắn tràn ngập cảm giác lý trí, thực sự hết sức mê người.
Phong Quang nghĩ một chút, quyết định từ bỏ tranh luận với hắn về vấn đề này,"Vậy được rồi, anh nói là mê muội thì cứ coi như mê muội đi, dù sao người hiện giờ mà tôi mê muội cũng chỉ có một mình anh mà thôi."
"Đây là vinh hạnh của tôi."
Nhưng lời hắn nói ra không có nửa phần vui sướng hay sắc thái tình cảm nào khác cả. Phong Quang thở dài,"Thật không hổ là người đàn ông liên tục 5 năm giành giải Ảnh đế"
Đoạn Mộ bình tĩnh cười, tựa như không hề nghe thấy lời cảm thán này của cô.
Uổng phí cô mất bao nhiêu tâm tư để khiến hắn ăn cùng bữa cơm, kết quả vẫn là không chút tiến triển, chẳng qua không nói tới cảm giác mất mát, rốt cuộc thì cô cũng đã sớm chuẩn bị xong, người đàn ông Đoạn Mộ này đúng là dầu muối không ăn(1)
*x+*xx*xx*xx*x*** (1) Dầu muối không ăn: Ý là dù làm cách nào cũng không tác động được.