Quyển 24 - Chương 24: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 24: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 24: Công lược ảnh đế hết thời
Đoạn Mộ cười nói theo cô,"Phong Quang nói rất phải."
Bọn họ còn chưa gì gì đó với nhau, chuyện con cái căn bản là ngay cả cái bóng cũng không có, không biết vì sao cô lại bỗng nhiên rối rắm vấn đề này như vậy.
Phong Quang thấy hắn cười, lại không nhịn được mà hôn lên khóe môi hắn, vui vẻ nói:
"Em thích dáng vẻ anh cười. Đoạn Mộ, em thích anh."
"Tôi cũng thích... dáng vẻ Phong Quang nói thích tôi."
Hắn cười, kéo dài nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia của cô.
Bởi vì cô say rượu, nên cảm nhận của cô còn rõ rệt hơn ngày thường, đặc biệt cảm giác được hắn hôn lên môi khiến cô rất thích thú.
Cô không khỏi thay đổi tư thế, sửa thành ngồi đối mặt với hắn, thân mình kề sát hắn, cuối cùng khi một nụ hôn kết thúc, cô lại thở hổn hển dựa vào trên vai hắn.
Nhưng tiếp đó, phản ứng của hắn khiến cô cảm thấy không thoải mái, thân mình cô cựa quậy khó chịu, bất mãn nói:
"Đoạn Mộ, anh chọc vào em, khó chịu..."
Cô biết đây là gì, chẳng qua là vì men say nên cô mới có thể không kiêng nề gì mà nói ra như vậy.
"Phong Quang cọ vào tôi cũng rất khó chịu."
Tay Đoạn Mộ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rất khó tưởng tượng, vào thời điểm rõ ràng là tràn ngập khát vọng thế này mà trên mặt hắn còn có thể giữ nguyên vẻ thong dong như vậy. Nếu không phải giờ phút này người cách hắn gần nhất cảm nhận được hắn thật sự có khát vọng, tin chắc rằng không ai có thể nhìn ra được, hắn cũng sẽ có dục vọng giống như tất cả những người bình thường khác.
Phong Quang ngẩn ngơ, thất bại dựa vào trên người hắn, cô ngoan ngoãn bất động, nhưng trong giọng nói lại có chút cô đơn,"Đoạn Mộ... Em phát hiện anh là một người rất khó để hiểu được."
"Phong Quang muốn hiểu rõ tôi?"
"Ừm..."
"Phong Quang chỉ cần thích tôi là được rồi."
Phản ứng của thân thể hắn chậm rãi rút đi, bàn tay khẽ vỗ về trên nhưng không rõ tại sao lại có thêm một phần thanh lãnh,"Hiểu rõ một người là chuyện rất nguy hiểm, bởi vì khi em phát hiện không thể hiểu được người đó, em cũng sẽ dần dần giữ khoảng cách với người kia. Phong Quang không cần hiểu tôi, rốt cuộc thì đối với em, điều này có độ khó khăn rất lớn."
"Anh đang nói em ngu ngốc hả?"
Tuy rằng cô đã say, nhưng không có nghĩa cô hoàn toàn không còn ý thức.
Hắn cười, lại hôn cô một cái,"Không phải là ngu ngốc, là đáng yêu."
Cô "Hừ" một tiếng,"Em cũng không cho anh hiểu."
"Suy nghĩ của em rất dễ đoán, tôi đã hiểu em đủ rõ rồi."
Cô liền tức giận,"Chẳng phải anh đã nói hiểu một người là chuyện rất nguy hiểm sao?"
"Nhưng Phong Quang là một người không có khả năng gây nguy hiểm."
Hắn cười, nắm tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô,"Hiểu em là một chuyện rất thú vị, càng đến gần thế giới của em, tiến vào sâu trong đó, tôi lại càng phát hiện, em và tôi quả nhiên là người của hai thế giới."
Cô mếu máo,"Cho nên anh phải rời khỏi em?"
"Sao lại thế được? Tôi chỉ đang nỗ lực, khiến Phong Quang đến gần thế giới của tôi hơn nữa mà thôi."
Hắn nói nhỏ bên tai cô, ôn nhu kiến nghị,"Phong Quang có muốn suy xét rời khỏi thế giới của mình để hoàn toàn tiến vào thế giới của tôi không?"
Cô chớp mắt,"Em sẽ được lợi gì?"
"Có lẽ tôi có thể suy xét, trong tương lai có thể cho Phong Quang một đứa con."
Mãi Lâu sau Phong Quang mới phản ứng.
"Đoạn Mộ, anh đang cầu hôn em sao?"
Hắn khựng lại, hình như cũng không phải định đi theo hướng này, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn chân thành mời cô đi vào thế giới của mình như vậy thì có khác gì với việc cầu hôn đâu?