Quyển 24 - Chương 31: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 31: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 31: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang về đến nhà, lại giống như mọi lần mà bị cha cô lườm trắng mắt, chẳng qua cô lựa chọn lờ đi. Về việc làm ngơ với sự tức giận của cha mình, cô đã rất thông thạo, hơn nữa cũng rất quen.
Đến buổi tối, cô nhận được cuộc gọi của Đoạn Mộ, Phong Quang nằm trên giường, cười hi hi nói:
"Em vốn đang định gọi cho anh, không nghĩ tới anh đã gọi đến rồi."
"Đã ăn xong rồi chứ?"
Đứng trước cửa sổ sát đất, Đoạn Mộ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, tưởng tượng cô đang nói chuyện với mình bằng dáng vẻ đáng yêu ra sao, hắn không khỏi nhẹ giọng bật cười.
Phong Quang nhìn đèn thủy tỉnh trên trần nhà, cô nhẹ nhàng nói:
"Đoạn Mộ, em nhớ anh."
"Tôi cũng nhớ Phong Quang."
Hắn thấp giọng nói, nghe đặc biệt mê người,"Phong Quang, chờ đến lúc diễn xong "Người chết thứ ba", tôi định rời khỏi giới giải trí."
Phong Quang sửng sốt một lát, nghe giọng hắn không giống như đang nói đùa, cô ngồi bật dậy từ trên giường, không dám chắc mà hỏi:
"Anh muốn rời khỏi giới giải trí?
"Đúng vậy."
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Tôi muốn cùng Phong Quang sống cuộc sống của người bình thường.
Cô cảm động, nhưng lại không nhịn được mà nói:
"Đoạn Mộ, cho dù chúng ta ở bên nhau, anh cũng không cần vứt bỏ sự nghiệp mình yêu thích..."
"Phong Quang hiểu lầm rồi, chuyện đóng phim này, trước nay tôi đều không mấy hứng thú."
Hắn cười nhẹ một tiếng,"Lúc trước, chẳng qua tôi muốn độc lập về kinh tế nên mới nhận lời mời của Diêu Phong, tiến vào giới giải trí mà thôi, hiện giờ có rời khỏi giới giải trí cũng không tính là từ bỏ sự nghiệp yêu thích."
Đoạn Mộ chưa từng có ý muốn phát triển, cũng không nghĩ mình sẽ trở thành Ảnh đế hay Thị đế liên tục nhiều năm. Từ trước đến giờ hắn vẫn đều thuận theo tự nhiên, ý định lúc đầu của hắn chẳng qua chỉ là có thể kiếm được tiền nuôi sống bản thân, tốt nhất là có thể tích cóp một số tiền, chờ đến khi hắn chán thì có thể dùng số tiền đó mở cửa hàng bán hoa, hoặc làm công việc kinh doanh nhỏ nào đó khác là đủ rồi.
Cho nên, dù truyền thông luôn thích viết rằng hắn bất mãn vì Vũ Văn nổi lên, đoạt mất vị trí Ảnh đế, nhưng thực tế, đối với chuyện này, hắn luôn cảm thấy rất bình thản, bởi hắn căn bản là chưa từng để ý.
Cũng không biết sau khi những người khác trong giới giải trí biết suy nghĩ của hắn thì liệu có tức đến hộc máu hay không.
Để một người có thái độ bâng quơ tùy ý lấy đi danh hiệu Ảnh đế và Thị đế nhiều năm như vậy, cũng thật khiến người ta câm nín không nói được lời nào.
Phong Quang nghe giọng nói trong điện thoại, đặc biệt là khi nghe hắn nói vì muốn độc lập kinh tế, tâm tình cô chợt có chút khó chịu,
"Đoạn Mộ... khi còn nhỏ anh sống không tốt sao?"
"Mỗi ngày có thể ăn no mặc ấm, cũng coi như không đến nỗi không tốt, chỉ là... luôn có một số thứ tôi muốn nhưng cha mẹ không cho được."
Phong Quang tự động suy ra thành nhà hắn không giàu có, không thể đáp ứng nhu cầu của hắn.
Mà theo cô biết, Đoạn Mộ không đi đọc đại học, có lẽ cũng do nguyên nhân gia đình, nói đề tài này với hắn cũng thật không ổn.
Cô mỉm cười, chuyển chủ đề nói chuyện "Nếu anh muốn rời khỏi giới giải trí, vậy em liền ủng hộ anh. Dù sao em cũng nuôi được anh mà."
"Nếu tôi không còn là ngôi sao lớn nữa, thì cũng sẽ mất đi rất nhiều hào quang."
Hắn nhẹ giọng hỏi:
"Phong Quang liệu có còn thích tôi nữa không?"
"Đương nhiên là thích!"
Cô lớn tiếng nói:
"Em thích anh không phải vì thân phận của anh. Người em thích chỉ là Đoạn Mộ, không phải là ngôi sao lớn Đoạn Mộ, đơn giản là thích chính con người anh mà thôi."
Bên kia dường như yên lặng trong giây lát.