Quyển 24 - Chương 33: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 33: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 33: Công lược ảnh đế hết thời
Buổi tối này, hai người trò chuyện rất lâu, tận đến lúc nửa đêm, giọng cô mới càng ngày càng nhỏ.
Đoạn Mộ nghe tiếng hít thở khe khẽ kéo dài của cô truyền qua điện thoại, cô ngủ rồi.
Đoạn Mộ không ngắt điện thoại, mà chỉ cầm lên một chiếc di động khác, gọi đến một dãy số.
Cho dù đã tới nửa đêm, nhưng Hạ Triều vốn là người cuồng công việc nên vẫn tiếp tục xem đám tài liệu chưa xử lý xong. Đột nhiên, di động của ông vang lên, vì đang chờ điện thoại của thư ký nên ông không nhìn số đã bấm nhận điện,"Chuyện tôi dặn anh đi xử lý..."
"Ông Hạ."
Hai chữ đơn giản bình tĩnh ngắt ngang lời Hạ Triều.
Hạ Triều sửng sốt, nhận ra giọng nói này không đúng, ông mới nhìn lại màn hình, đó là một dãy số xa lạ. Ông nhíu mày, lại đặt điện thoại bên tai,"Anh là ai?"
"Ông Hạ, chào ông, tôi là Đoạn Mộ."
Hạ Triều nghe thấy cái tên này liền ngẩn ra một giây, sau đó mới cười lạnh ra tiếng,"Đoạn Mộ? Là Đoạn Mộ kia sao?"
"Tôi chính là Đoạn Mộ kia."
Ngữ điệu của Đoạn Mộ có thể nói là cực kỳ lễ phép,"Tuy tôi và Phong Quang mới kết giao không lâu, nhưng đây là kết giao lấy hôn nhân làm mục đích. Hiện giờ tôi mới chào hỏi ông qua điện thoại cũng quả thật là có chút không ổn, vẫn mong ông Hạ thứ lỗi."
"Lấy hôn nhân làm mục đích?"
Hạ Triều đặt bút trong tay xuống bàn, khinh thường nói:
"Chẳng qua Phong Quang chỉ chơi đùa với cậu mà thôi. Tôi khuyên cậu đừng coi là thật."
"Phong Quang có phải đang chơi đùa hay không, tôi nghĩ trong lòng chúng ta đều hiểu rõ."
Đoạn Mộ không giận cũng không bực, ngược lại còn cười một tiếng,"Tôi gọi điện thoại tới, là muốn phiền ông Hạ một việc."
Trong lòng Hạ Triều đã có đáp án, chỉ e gã này muốn nhờ cậy bám víu nhà họ Hạ để đạt được lợi thế lớn hơn trong giới giải trí mà thôi. ngoài dự đoán của tôi":
"Cậu muốn thứ gì?"
"Tôi không muốn thứ gì cả, chỉ là Phong Quang đột nhiên ngủ rồi, tôi muốn nhờ ông Hạ đi đắp chăn giúp cho cô ấy."
Hạ Triều khựng lại, sau đó sắc mặt tối sầm,"Đây là con gái của tôi, cần cậu đến nhờ hả?"
Ngắt điện thoại một cái, Hạ Triều tức giận không nhẹ. Vì sao hắn lại biết Phong Quang vừa mới ngủ? Nhất định là vì trước đó con bé đã nói chuyện với hắn, hơn nữa còn nói không ít thời gian.
Tuy ông có thể quy định giờ giấc về nhà để Phong Quang không thể ở bên ngoài với Đoạn Mộ quá lâu, nhưng ông lại không thể cắt đứt liên lạc điện thoại của hai người.
Nhưng tức thì tức, Hạ Triều vẫn đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, đắp cho con gái mình cái chăn. Phong Quang đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là vào sáng hôm sau, khi cô xuống dưới nhà ăn cơm liền thấy sắc mặt rõ ràng là không tốt của cha, cô thông minh không hỏi thêm gì, nhưng Hạ Triều cũng không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
Hạ Triều lạnh lùng lên tiếng,"Thoạt nhìn có vẻ tình cảm của con và Đoạn Mộ kia đang rất tốt?"
"Thật ra cũng không tốt đến vậy..."
Ánh mắt Phong Quang lảng đi, cô uống một ngụm sữa bò, cố tỏ ra bình tĩnh.
"Tình cảm không tốt mà hắn có thể giữa đêm gọi điện đến bảo ba đi đắp chăn cho con?"
Cô ngây người,"A?"
"A cái gì mà a? Còn diễn kịch cho ba xem nữa, thật sự tưởng ba dễ lừa như trẻ con ba tuổi?"
Hạ Triều giận dữ, rồi lại thở dài khổ tâm nói:
"Ba chẳng phải đã nói với con rồi sao? Chơi đùa thì không sao, chứ không nên coi là thật. Hắn còn không xứng với con."
"Xứng hay không xứng đâu phải do ba định đoạt, con cảm thấy anh ấy rất tốt."
Cô cắn một miếng bánh mì, nói một câu con no rồi liền lập tức chạy xa.
Hạ Triều muốn ngăn cũng không ngăn được.