Quyển 24 - Chương 36: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 36: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 36: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang chưa bao giờ nghe Đoạn Mộ nhắc tới cha hắn, hiện tại bỗng nhiên gặp được ông, trong chớp mắt cô liền có loại cảm giác gặp cha mẹ chồng. Đối mặt với Đoạn Cao, cô cứng đờ đưa tay ra bắt,"Chào bác trai ạ, cháu là Phong Quang."
"Đoạn Mộ nhà tôi thường xuyên nhắc tới cô đó."
Đoạn Cao nhìn mắt cá chân cô, mặt đầy hổ thẹn,"Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt đã va phải cô... chuyện này thật ngại quá."
"Không sao, không sao, dù gì bác trai cũng đâu phải cố ý. Bác yên tâm, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ tốt lên thôi ạ."
Cô vội vàng xua tay, thầm nghĩ đúng là bác trai đã băn khoăn chuyện này quá mức, vốn dĩ trước khi biết ông ấy là cha Đoạn Mộ, ông ta liên tục xin lỗi đã khiến cô hết sức ngượng ngùng, hiện giờ lại nghe ông không ngừng xin lỗi, cô khó tránh khỏi cảm giác không được tự nhiên.
Cho nên, cô chỉ có thể lén lút nhìn sang Đoạn Mộ.
Đoạn Mộ mỉm cười, khẽ xoa đỉnh đầu cô, cũng biết lúc này cô nhất định cực kỳ bối rối, liền nói với cha mình:
"Ba, ba đừng xin lỗi Phong Quang như vậy nữa, cô ấy sẽ ngượng ngùng."
"Phải phải phải, ba không nghĩ nhiều như vậy."
Đoạn Cao cũng ngượng ngùng gãi tóc, ông ta không am hiểu cách giao tiếp với người ta, hôm nay có thể tới họp báo cũng vì muốn giữ thể diện cho Đoạn Mộ. Ông ta đã phải cố lấy dũng khí mới dám bước ra ngoài, lại không ngờ sẽ đụng phải bạn gái của con trai.
Đoạn Mộ dắt tay Phong Quang,"Em đừng để ý, ba tôi chỉ biết sáng tác thôi, đừng nói là đối mặt với người lạ, cho dù có gặp người quen thì ông ấy cũng sẽ bối rối như bây giờ."
Đại khái chính là... chứng sợ giao tiếp xã hội sao?
Phong Quang cười,"Em không để ý đâu, bác trai có vẻ rất thân thiện."
"Cô Hạ nói đùa rồi."
Đoạn Cao lại thẹn thùng cười, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi làm ra dáng vẻ thẹn thùng như thế, thật sự có chút đáng yêu.
Phong Quang vội vàng nói:
"Bác đừng gọi cháu là cô Hạ nữa, cứ gọi cháu là Phong Quang thôi ạ." người ta cảm thấy cực kỳ dễ tính, nên cô cũng không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều, cho dù là gặp người lớn trong nhà thì dường như cũng không có gì phải lo sợ cả.
Đoạn Mộ nói:
"Hiện tại cũng sắp đến giữa trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi."
Phong Quang khẽ gật đầu,"Được."
"Thiếu chút nữa thì quên, hình như ba để di động ở đại sảnh."
Đoạn Cao bỗng nhiên ảo não nói:
"Nhất định là để quên trước khi lên đài..."
Phong Quang cũng sốt ruột theo,"Hay chúng ta cùng trở lại tìm?"
"Có lẽ là quên ở trong xe con đó."
Đoạn Mộ ôn hòa nói:
"Hay chúng ta cứ nhìn trên xe trước xem, nếu không có thì lại trở về đại sảnh."
Đoạn Cao gật đầu,"Cũng đúng."
Mắt cá chân Phong Quang bị trật, tuy rằng bị thương nhưng cô cũng không đau đến mức khó chịu đựng nổi, nên khi thấy Đoạn Mộ bày ra tư thế chuẩn bị bế cô lên, cô vội lui về phía sau dựa vào tường, đỏ mặt nói:
"Em tự đi được!"
Làm trò ôm cô trước mặt cha hắn thì còn ra cái kiểu gì!?
Đoạn Mộ lại buồn cười tới gần cô, sờ sờ đỉnh đầu cô,"Phong Quang ngoan, ba tôi sẽ không để ý."
"Em sẽ để ý!"
Đoạn Cao cũng đứng ra nói với Phong Quang:
"Chân cháu bị thương, hẳn nên để Đoạn Mộ bế. Không sao đâu, tôi sẽ không có ý kiến gì, huống chi, chân cháu còn bị thương do tôi nữa..."
Vừa thấy Đoạn Cao tại muốn sám hối "tội lỗi" của mình, Phong Quang không chống đỡ được mà chủ động dựa vào người Đoạn Mộ, cô giống như nhận thua mà nói:
"Anh bế đi..."
Đoạn Mộ cười, khẽ vỗ lưng cô, bế ngang người cô lên hết sức dễ dàng.