Quyển 24 - Chương 44: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 44: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 44: Công lược ảnh đế hết thời
Vũ Văn đã có được đáp án, nhưng đây lại không phải đáp án mà hắn ta mong chờ, hắn ta bước gần thêm một bước, cảm xúc kích động mà hỏi:
"Ông viết ra loại phương pháp giết người này thực sự chỉ vì nó giống cách đồ tể giết heo sao?"
"Không sai."
Đoạn Cao thấy cảm xúc của Vũ Văn không ổn, liền hỏi với vẻ quan tâm:
"Chàng trai, cậu làm sao vậy?"
"Tôi..."
Vũ Văn cúi đầu, móng tay hắn đâm vào lòng bàn tay, thấp giọng nói:
"Cha mẹ tôi đã bị mưu sát bằng chính phương pháp này... Năm đó, tất cả cảnh sát đều đặt sự chú ý lên phương pháp giết người này, nhằm thông qua thủ pháp gây án để phác họa đặc điểm hung thủ, nhưng trước nay đều không có ai nghĩ đến, phương pháp giết người được xem là ly kỳ này, ở trong mắt hung thủ, cha mẹ hắn ta chỉ giống như súc vật..."
Lửa giận trong lòng Vũ Văn càng tăng lên, cho dù hắn ta không nhớ quá rõ chuyện hồi nhỏ, nhưng tóm lại vẫn nhớ được một chút. Cha mẹ thường dẫn hắn ta ra ngoài chơi, cũng sẽ mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho hắn ta... Đó là cha mẹ hắn ta, không phải là súc vật dưới tay đồ tê.
Mắt Phong Quang chợt lộ vẻ thương hại, Đoạn Mộ nhẹ giọng hỏi cô,"Làm sao vậy?"
"Chỉ là cảm thấy... hắn có chút đáng thương."
Vũ Văn ngoại trừ thích khoe khoang tỏ vẻ thì cũng không hẳn là người xấu, ít nhất thì trước nay hắn vẫn chưa từng giết người. Từ bốn tuổi hắn đã mất đi cha mẹ, Phong Quang ngẫm lại, hắn ta thật sự cũng có chút đáng thương.
Đoạn Mộ hơi cúi đầu, thấp giọng nói bên tai cô:
"Phong Quang thấy thương người khác, vậy tôi thì phải làm sao bây giờ?"
Cô khựng lại, vội vàng ôm cánh tay hắn,"Đồng cảm không giống với thích, người em thích chỉ có mình anh thôi."
Lúc này Đoạn Mộ mới bật cười.
So với vụ giận dỗi nhỏ bên kia, Vũ Văn bên này thật sự không dễ chịu, Đoan Cao thở cài nói: "Tôi rất tiếc khi cha mẹ cậu gặp bất hạnh, tôi cũng có thể hiểu được tâm tình của cậu, nhưng thật đáng tiếc, tôi dường như không giúp được cậu điều gì."
"Tôi vốn cho rằng... chỉ cần tìm được ông, tôi sẽ có được manh mối gì đó... tôi cũng quá ngây thơ rồi."
Vũ Văn cười khổ một tiếng, chuyện đã trôi qua mười sáu năm, những cảnh sát điều tra án mạng năm đó, ai về hưu thì đã về hưu, ai thăng chức cũng đã thăng chức, vì án mạng này không bắt được hung thủ, không giải quyết được gì nên hắn ta mới lựa chọn tham gia vào giới giải trí. Khi trở thành người nổi tiếng thì hắn ta mới có thể có nhiều tài lực và nhân lực hơn, mới có hi vọng tìm ra hung thủ giết người, báo thù cho cha mẹ.
Trước khi gặp mặt Đoạn Cao, hắn ta thật sự đã cho rằng mình thấy được hy vọng, nhưng kết quả trong thực tế lại chỉ khiến hắn ta thất vọng mà thôi.
Đoạn Cao tốt bụng hỏi hắn "Án mạng của cha mẹ cậu đã xảy ra khi nào?"
"Mười sáu năm trước."
Vũ Văn cười khổ mà nói:
"Đã qua mười sáu năm rồi..."
"Thời gian lâu như vậy, chỉ sợ hung thủ cũng càng thêm khó tìm, tôi nghĩ năm đó hắn cũng đã điều tra những người khả nghỉ có quan hệ không tốt hay có mâu thuẫn với cha mẹ cậu."
Vũ Văn gật đầu,"Đúng... Nhưng tất cả bọn họ đều thoát khỏi hiểm nghỉ."
"Tôi coi như cũng có chút hiểu biết về án mạng, cho dù cảnh sát muốn phá án, nhưng trước khi xuất hiện đầu mối mới, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn hồ sơ tồn đọng mà không có cách gì. Có đôi khi, hiện thực không hề tốt đẹp như lý tưởng của chúng ta, cũng không phải mọi người đều có thể trở thành thám tử nổi danh không bao giờ gặp bất lợi. Cậu có thể kiên trì lâu như thế, cũng coi như không thẹn với lương tâm."
Ông ta đang khéo lựa lời khuyên hắn ta không nên quá cố chấp với chuyện này.