Quyển 24 - Chương 49: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 49: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 49: Công lược ảnh đế hết thời
"Không có anh... sao em có thể vui được..."
Phong Quang nghe ra sự suy sụp và tiêu cực trong lời hắn nói, cô hoảng hốt khẩn cầu,"Đoạn Mộ, chúng ta không phải không có hy vọng, anh hãy tin tưởng em... Em nhất định có thể cứu anh ra ngoài..."
"Em làm đã được nhiều rồi. Phong Quang, hãy rời khỏi đây, quên tôi đi, em vẫn là đại tiểu thư nhà họ Hạ vô lo vô nghĩ. Em không cần phải nhớ đến một tội phạm giết người. Những việc này em cũng không nên đụng đến."
Đoạn Mộ cười, đôi mắt hơi cong, dịu dàng như tắm mình trong gió xuân, lại ôn hòa như ngọc,"Phong Quang, tôi rất yêu, rất yêu em, nhưng không thể không nói lời tạm biệt."
"Đoạn Mộ... Đoạn Mộ, anh đừng đi!"
Thấy hắn đặt điện thoại xuống rồi xoay người bỏ đi, Phong Quang sốt ruột đập tay lên tấm kính, nhưng hắn không nghe thấy, cũng không quay đầu lại nhìn cô. Cuối cùng cô vẫn nghẹn ngào lên tiếng, nhanh chóng lau khô hai mắt của mình,"Em sẽ không từ bỏ như vậy..."
Thái độ của Đoạn Mộ thực sự rất kỳ quái, việc hắn chưa bao giờ phủ nhận mình giết người lại càng khiến cô tin tưởng trong đây nhất định có ẩn tình. Cô không biết nguyên nhân gì lại có thể khiến hắn cam tâm nhận tội, nhưng hiện giờ cô rất rõ ràng một việc, cô muốn cứu hắn ra ngoài.
Rời khỏi phòng, nhìn thấy Ngô Sâm, Phong Quang trực tiếp mỉm cười mà nói:
"Hiện giờ đã là 12 rưỡi, hẳn đã tới lúc cảnh sát Ngô ăn cơm rồi."
"Đúng vậy."
Ngô Sâm nhìn đôi mắt cô ửng đỏ, rõ ràng là dáng vẻ đã khóc, nhưng lại dùng vẻ mặt tươi cười nói chuyện với anh ta, điều này thật sự khiến anh ta hoảng hốt.
"Tôi mời cảnh sát Ngô ăn cơm vậy."
Phong Quang lại cười,"Hôm nay thật sự đã làm phiền đến anh. Nếu tôi không mời anh ăn cơm thì thì tôi áy náy lắm. Cảnh sát Ngô, anh nhất định sẽ không từ chối, có đúng không?"
Anh ta có dự cảm, nếu anh ta cự tuyệt, vậy câu tiếp theo của cô chắc chắn sẽ là có phải anh khinh thường tôi hay không. Cô là đại tiểu thư nhà họ Hạ, anh ta nào dám khinh thường cô? Cho dù biết đây là Hồng Môn Vấn(1ì) Nøôê Sâm cfñnd không thể không cắn răng khế øât đầu. Thật ra Diêu Phong muốn hỏi Phong Quang một chút xem chuyện của Đoạn Mộ rốt cuộc là thế nào, nhưng cô lại không thèm nhìn anh ta lấy một cái, vì vậy anh ta cũng chẳng thể xen lời, nhưng vì lo lắng cho Đoạn Mộ nên anh ta chỉ có thể đi theo bọn họ cùng ăn cơm.
Ở gần cục cảnh sát có một nhà hàng Trung Quốc, Phong Quang rất hào phóng,"Hai vị muốn ăn gì thì cứ việc gọi, tôi mời khách."
Ngô Sâm nhìn đồ ăn đã mang lên bàn, thầm nghĩ nếu gọi thêm thì mặt bàn sẽ chẳng còn chỗ mà đặt, nhưng anh ta lại không dám động đũa gắp đồ, nếu không sẽ thật sự thành há miệng mắc quai.
Anh ta rối rắm một lát rồi hỏi:
"Cô Hạ, cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
"Nếu cảnh sát Ngô đã nói như vậy..."
Phong Quang cũng không khách khí, cô hỏi trước:
"Anh cũng cảm thấy Đoạn Mộ là hung thủ giết người sao?"
Cách trả lời của Ngô Sâm rất mang tính kỷ luật,"Đây không phải chuyện tôi có cảm thấy hay không, mà là vấn đề chứng cứ."
"Nhưng tôi không tin Đoạn Mộ sẽ giết người, cho nên... Tôi muốn hỏi anh một chút, có phải anh còn tư liệu gì chưa nói cho tôi biết hay không?"
"Cô Hạ, những gì có thể nói tôi đều đã nói, chẳng lẽ cô còn muốn tôi đưa cả tư liệu của người bị hại cho cô?"
"Tư liệu của người bị hại..."
Cô khẽ gật đầu,"Đúng thế, nói không chừng có thể tìm được cửa đột phá từ cái này."
"Như vậy thật sự rất quá mức, theo nguyên tắc thì tư liệu của người bị hại không thể công khai. Cô Hạ, tôi nói thật câu này, tuy Đoạn Mộ thoạt nhìn có vẻ là người đàn ông không tệ, nhưng từ hai việc dạo hộp đêm và giết người này, cô nên biết hắn không những không chung thủy mà còn là phần tử tội phạm nguy hiểm nữa. Một thiên kim đại tiểu thư như cô, tội gì phải treo mãi trên một cái cây lệch tán như vậy?"
x*+*x*xx*xx*x**+*
(1) Hồng Môn Yến: Chi bữa tiệc hay bữa ăn mà người mời không có ý tốt.