Quyển 24 - Chương 53: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 53: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 53: Công lược ảnh đế hết thời
Đoạn Cao cố kìm lửa giận mà nói:
"Cho nên cô mới quang minh chính đại tới hộp đêm tìm mục tiêu kế tiếp như vậy."
"Ít nhất vào lúc này... tôi phải tìm một người đàn ông có thân phận xứng với tôi."
Phong Quang lại mỉm cười, mang vẻ thản nhiên lại có chút quyển rũ,"Bác trai, tôi không quấy rầy bác nữa, tôi đi chơi trước đây."
"Đợi đã."
Phong Quang chuẩn bị rời đi lại dừng chân lại, cô hỏi:
"Bác còn có chuyện gì sao?"
"Tuy cô Hạ nói mình chỉ chơi đùa với Đoạn Mộ, nhưng thứ mà Đoạn Mộ chuẩn bị cho cô, tôi nghĩ tôi vẫn nên giao lại."
Cô khó hiểu,"Thứ bác nói đến là gì?"
Đoạn Cao nói:
"Là thứ mà nó đã từng hứa sẽ tặng cho cô."
"Ý bác là... Nhẫn kim cương?"
"Không sai, chính là nhẫn kim cương."
Dường như Đoạn Cao đã bình tĩnh lại, ông ta từ tốn hỏi:
"Không biết cô Hạ có thể cùng tôi trở về một chuyến hay không? Tôi giao thứ đó cho cô, muốn giữ lại hay ném đi cũng đều do cô quyết định."
Phong Quang nghĩ một chút, lát sau, cô nhẹ nhàng cười,"Đương nhiên là muốn đi chứ, nói thế nào thì Đoạn Mộ cũng là đại minh tinh, nhẫn hắn mua chắc hẳn không tệ, bán đi sẽ được rất nhiều tiền. Tuy có thể nói tôi không thiếu tiền, nhưng ai lại ngại tiền nhiều cơ chứ?"
Đoạn Cao không bình phẩm gì về lời này cả, ông ta xoay người,"Mời cô Hạ theo tôi."
Phong Quang theo sau ông ta ra khỏi hộp đêm, hai người lại bắt một chiếc xe taxi đến khu nhà mà Đoạn Cao ở.
Đi lên cầu thang, Phong Quang tỏ vẻ đại tiểu thư mà oán giận:
"Tôi nói này bác trai, sau này bác vẫn nên mua một phòng ở có thang máy đi, leo thang bộ quá mệt mỏi, thật sự không hiểu sao bác có thể ở lại chỗ này." đâu."
Đoạn Cao lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.
Chờ đến đi bước vào, Phong Quang liền vội hỏi:
"Nhẫn đâu?"
"Đừng sốt ruột, tôi phải tìm một lát đã."
Đoạn Cao đóng cửa, lại rót một cốc nước cho cô,"Cô uống nước trước, tôi vào phòng tìm xem."
"Được rồi, bác tìm nhanh một chút đó."
Phong Quang uống một ngụm nước xong lại đặt cốc xuống, cô ngồi trên sô pha bắt đầu chơi di động.
Đoạn Cao liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người vào phòng.
Phong Quang ngồi chơi di động ở phòng khách khế dụi mắt mình, cô ngáp một cái, hơi có chút mệt mỏi. Cô lắc đầu mấy cái, không nhịn được mà nằm trên sô pha, ít nhất như vậy khiến cô thoải mái hơn một chút. Chờ đến khi người trong phòng đi ra thì cô cũng đã ngủ mất rồi.
Đồng hồ chỉ đến 10 giờ tối, gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ vào phòng, thổi qua từng hàng chuông gió, lục lạc treo trên rèm cũng vang lên, âm thanh dễ nghe cũng phát ra từ hộp nhạc, bóng đêm trở nên náo nhiệt lạ thường, cũng đánh thức người đang ngủ say.
Từ từ mở mắt, Phong Quang vừa có ý thức đã lập tức nhận ra mình đang không ổn. Cô vừa cúi đầu liền thấy chân tay mình đều bị trói vào ghế, không thể động đậy được. Cô sợ hãi ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông trung niên đang chỉnh âm cho hộp nhạc,"Thả tôi ra!"
"Không thú vị."
Ánh mắt Đoạn Cao nghiêm túc nhìn hộp nhạc, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Giọng của Phong Quang lộ ra vẻ sợ hãi,"Ông muốn làm gì?"
"Tất cả những người tỉnh lại, câu đầu tiên đều nói "thả tôi ra", câu thứ hai chính là hỏi tôi muốn làm gì, câu thứ ba... lại là cầu xin tôi tha cho họ."
Đoạn Cao rốt cuộc cũng nhìn cô, mỉm cười ôn hòa,"Thật đúng là không thú vị, thế giới này không cần những người không thú vị như thế. Yên tâm đi, cô sẽ rất nhanh bị loại bỏ."