Quyển 24 - Chương 57: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 57: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 57: Công lược ảnh đế hết thời
"Không cần khách khí, phục vụ nhân dân là việc nên làm." Ngô Sâm nói đùa một câu rồi rời khỏi.
Khi đi tới cửa, một cảnh sát trẻ tuổi vỗ vai anh ta, nhìn anh ta bằng ánh mắt trêu chọc,"Tên nhóc này, giỏi đấy."
"Đừng đoán mò."
Ngô Sâm đẩy anh ta ra, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bên tai có chút đỏ lên.
Phong Quang ngồi một mình một chỗ, cô tùy ý ngó mắt nhìn, bàn làm việc của Ngô Sâm đúng là cực kỳ bừa bộn, chẳng qua dường như nam giới đều không thích sạch sẽ như nhau.
Cô không ngừng đặt sự chú ý của mình vào những đồ vật khác, tựa như làm vậy sẽ có thể hóa giải một chút sự khẩn trương trong lòng.
Hơn một giờ sau, khi cô đã chờ đến sắp buồn ngủ, rốt cuộc cũng thấy được một người đàn ông đi từ cửa vào.
Trong nháy mắt Phong Quang liền thanh tỉnh, cô không còn buồn ngủ nữa mà vội vàng đứng lên chạy tới ôm lấy hắn, còn treo trên người hắn như gấu Túi.
Đoạn Mộ đỡ được cô, lại nghe cô vùi đầu trên vai mình khóc lóc, hắn không khỏi buồn cười mà nói:
"Chẳng phải tôi đã ra ngoài rồi sao? Còn khóc cái gì nữa chứ?"
"Anh không biết mấy ngày này em đã lo lắng cho anh biết bao..."
Phong Quang cọ cọ vào cổ hắn. Lúc đối mặt với Đoạn Cao cô vẫn không hề khóc, hiện tại lại không nhịn được mà khóc òa lên.
Đoạn Mộ vỗ nhẹ lưng cô, trong lòng cảm thấy thật mềm mại, hắn thấp giọng nói:
"Là tôi không đúng, tôi không nên để Phong Quang lo lắng như vậy."
"Ai da, tôi nói này."
Ngô Sâm đúng một bên xem diễn có chút xấu hổ,"Cô Hạ, anh Đoạn cũng đã được ra rồi, cô hẳn là nên vui vẻ mới đúng."
Phong Quang hơi ngẩng đầu nhìn Ngô Sâm một cái, lúc này mới chú ý tới mình đã thành đối tượng bị vây xem của cả văn phòng, cô ngượng ngùng lau mắt, xuống khỏi người Đoạn Mộ, nhưng vẫn dựa vào trong ngực hắn nghẹn ngào. biệt dễ gây chú ý. Trên đường tới đây hắn đã nghe Ngô Sâm nói, cô đã cố ý làm mồi mới có thể đưa Đoạn Cao ra công lý. Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh miệng vết thương, ánh mắt tối sầm lại.
"Phong Quang... Tôi đã nói rồi, em không cần phải tham dự chuyện này."
"Em chỉ... chỉ muốn cứu anh ra ngoài..."
Cô tội nghiệp nhấp môi, dáng vẻ ngước mắt nhìn hắn đáng thương cực kỳ.
"Tôi biết."
Đoạn Mộ thở dài một tiếng, lại ôm cô vào lòng,"Do tôi không xử lý tốt những việc này, nên mới khiến em bị thương như vậy."
"Không liên quan đến anh, đó đều là do Đoạn Cao làm, anh không có lỗi gì cả."
Hắn cong môi cười khẽ một tiếng, giơ tay khẽ vuốt gương mặt cô, không nói gì.
Ngô Sâm thì nhận được vô số ánh mắt đồng cảm đến từ các đồng nghiệp, anh ta thật sự rất muốn nói một câu người ta vốn chính là bạn trai bạn gái, chứ có liên quan gì tới anh ta đâu!
Nhưng ngại vì người ta vẫn còn ở đây, anh ta đúng là không gào ra nổi, chỉ có thể nói:
"Anh Đoạn đã vô tội được phóng thích, may mà chuyện này đã được giải quyết rất nhanh, cánh truyền thông cũng chưa hề đưa tin anh Đoạn bị bắt, công việc của anh Đoạn cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng gì."
"Trong khoảng thời gian này, cảm ơn cảnh sát Ngô đã trợ giúp."
Đoạn Mộ khẽ mỉm cười,"Phong Quang vì lo lắng cho tôi mà nhất định đã gây thêm rất nhiều phiền toái cho anh rồi."
"Không đâu không đâu, cô Hạ vừa dũng cảm lại thận trọng, thật ra đã giúp tôi không ít việc đó."
Đoạn Mộ ôn hòa mỉm cười.
"Hiện giờ cũng đã không còn sớm, tôi đưa Phong Quang về trước, hôm nào lại đến chính thức cảm ơn sự giúp đỡ của cảnh sát Ngô."
"Hai vị đi thong thả."
Đoạn Mộ khế gật đầu, nắm tay Phong Quang đi ra khỏi văn phòng.
Hắn đi rất chậm vì còn phải an ủi cảm xúc của cô.
Chờ đến khi ra khỏi cục cảnh sát, gió lạnh thổi khiến nước mắt trên