Quyển 24 - Chương 66: Ngoại truyện 4 (Đoạn Mộ)
Quyển 24 - Chương 66: Ngoại truyện 4 (Đoạn Mộ)Quyển 24 - Chương 66: Ngoại truyện 4 (Đoạn Mộ)
Đoạn Mộ thỏa mãn nói:
"Hiện tại cuộc sống của tôi rất yên bình, tôi rất thích, mà tôi cũng biết, ông nhất định cũng đang đợi tôi tới gặp ông trực tiếp."
"Vậy thì thế nào?"
Hắn nói không sai, Đoạn Cao vẫn luôn đợi Đoạn Mộ tới gặp mình, mấy ngày qua bị thẩm vấn, ông ta vẫn đều ngậm miệng không đáp.
Ông ta chỉ có một yêu cầu rất đơn giản, đó là muốn gặp Đoạn Mộ, hơn nữa còn là... gặp Đoạn Mộ mà không bị theo dõi.
Người của cục cảnh sát hỏi ý kiến Đoạn Mộ. Đoạn Mộ đồng ý.
Lý do Đoạn Cao muốn gặp Đoạn Mộ rất đơn giản, ông ta muốn nói cho Đoạn Mộ rằng mình muốn tiết lộ chuyện 16 năm trước ra, muốn thưởng thức vẻ mặt khủng hoảng của Đoạn Mộ, nhưng ông ta đã thất vọng rồi.
"Thuật thôi miên của ông quả thực rất lợi hại, tôi cũng không nghĩ tới, ông sẽ thôi miên Phong Quang khiến cô ấy quên tôi. Nói thật, khi nhận thấy Phong Quang bị thôi miên, tôi có nghĩ tới việc lập tức để ông đi tìm cái chết. Chẳng qua vẫn còn tốt, Phong Quang lại thích tôi lần thứ hai, nên tôi đã để ông sống lâu thêm một tháng."
Đoạn Mộ nói thản nhiên, Đoạn Cao lại khinh thường "Xì" một tiếng,"Để tao đi tìm cái chết? Mày có bản lĩnh này Sao?"
Cho dù ông ta muốn chết, cũng là chết do miệng vết thương, chứ không phải chết trong tay Đoạn Mộ.
Đoạn Mộ lại cười,"Ông còn nhớ rõ chứ? Với cái gọi là tự học thôi miên thành tài của ông, những cuốn sách ông đọc, những lý luận mà ông nghe, có cái nào không phải do tôi đề cử, lại có cái nào không phải tôi "vô ý" nói cho ông nghe?"
Đoạn Cao sửng sốt.
"Chẳng lẽ ông không nghĩ tới, vì sao sau khi tôi bị bắt mà ông lại vẫn đến hộp đêm kia sao? Ông có biết hay không, nếu lúc ấy Phong Quang nghe lời tôi mà không tham dự vào chuyện này, đến lúc đó người đến bắt ông sẽ chỉ có một mình Ngô Sâm, mà ông... sẽ dẫn theo Ngô Sâm tìm ra thi thể ông giấu trong tường, cả công cụ gây án mà ông giấu sau giá sách."
Theo từng câu Đoạn Mộ nói ra, Đoạn Cao lại càng thêm ý thức được điều không thích hợp. Đúng vậy, ngày hôm đó vì sao ông ta lại đột nhiên hứng khởi đến hộp đêm, chẳng phải mục đích đổ tội lên đầu Đoạn Mộ của âng †a đã thành công rầi à2 Ông ta hoàn toàn có thể công thành lui thân. Rõ ràng người của cục cảnh sát đều tin tưởng không chút nghi ngờ rằng Đoạn Mộ là hung thủ, vì sao Ngô Sâm lại đột nhiên âm thầm điều tra ông ta?
Trong mắt Đoạn Cao rốt cuộc cũng hiện ra sự khủng hoảng,"Mày... mày thôi miên cả tao lẫn Ngô Sâm, chuyện này... chuyện này là không thể. Thôi miên cần yếu tố dẫn phát mệnh lệnh, mày đã thôi miên tao khi nào, đây là chuyện không thể!"
"Không thể sao?"
Đoạn Mộ cười lấy ra một chuỗi chìa khóa, hắn nhẹ nhàng ném vào trên bàn, âm thanh kim loại thanh thủy phát ra,"Hiện giờ ông sẽ cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích."
Thân mình Đoạn Cao cứng đờ, chỉ có tròng mắt đảo loạn tiết lộ vẻ sợ hãi lúc này của ông ta.
"Rất nhiều thứ có thể dẫn phát mệnh lệnh thôi miên của tôi, những chiếc chuông gió, những hộp nhạc, còn cả đám lục lạc kia... Dùng âm thanh kim loại để dẫn phát mệnh lệnh mà tôi đã tạo ra, đây chính là chế tạo riêng cho ông đó."
Đoạn Mộ cười khẽ,"Tôi cố ý đi vào bẫy của ông, ông liền đắc ý mà mất mạng."
Không ngờ hắn chẳng qua chỉ lợi dụng Đoạn Cao, để ông ta thuận tiện gánh tội mưu sát của 16 năm trước. Nếu Đoạn Mộ đã quyết định muốn chung sống thật tốt với Phong Quang, thì hắn phải tẩy hết điểm đen trên người mình.
Còn Ngô Sâm sao, Đoạn Mộ đã sớm quan sát, mỗi ngày trước của cục cảnh sát sẽ có xe chở nước cố định đi qua, chỉ phát một bài hát duy nhất. Khi Ngô Sâm thẩm vấn hắn, hắn cũng đã bố trí xong tất cả. Hãy xem đi, mở đầu bài hát thiếu nhi vui vẻ kia, chẳng phải cũng có tiếng leng keng của nhạc cụ kim loại phát ra sao?
Đoạn Mộ lại nhẹ giọng nói:
"Đoạn Cao, hiện giờ ông đang đi trong sa mạc, có phải cảm thấy tứ chỉ rất mệt, chỉ là thứ đồ vật dư thừa hay không?"