Quyển 6 - Chương 8: Công lược độc y thánh quân
Quyển 6 - Chương 8: Công lược độc y thánh quânQuyển 6 - Chương 8: Công lược độc y thánh quân
Thanh Ngọc vô tình ngó thấy cũng đi tới cạnh Tiết Nhiễm, trên khuôn mặt đỏ lên một cách kỳ lạ:
"Sư phụ, con cũng thấy không nên lấy nó ra thì hơn."
Đệ tử Đường Môn kia sớm mất hết kiên nhẫn:
"Rốt cuộc là tín vật gì, nếu không có thì đừng đứng đây chắn cửa trở ngại ta canh gác!"
Ôi trời, còn canh gác, tên oắt này có tỉnh thần trách nhiệm gớm. Phong Quang đột nhiên chỉ phía sau đệ tử Đường Môn này kêu lên:
"Ai đó!?"
MAj2
Đệ tử Đường Môn quay người, không thấy bất cứ ai, lúc quay đầu lại bỗng thấy ngay đôi mắt cười rạng rỡ của thiếu nữ.
Phong Quang nói bằng giọng đầy đắc ý:
"Dựa vào độ cảnh giác này của người mà cũng... Lúc người quay đầu lại kia ta đã có thể trực tiếp khiến người hôn mê rồi, có tỉnh thần trách nhiệm cao thì ích gì, đầu óc không thông minh vẫn sẽ bị người ta lừa thôi."
"Nếu người Đường Môn ai cũng dại dột như người thì chuyện Đường công tử bị hạ độc cũng không lấy gì làm lạ."
Thanh Ngọc hiếm khi lại phụ họa theo lời cô.
"Các ngươi!"
Tên đệ tử Đường Môn đáng thương này xanh mặt, nửa bên còn lại đeo mặt nạ liệu có trắng bệch ra không thì không ai biết được:
"Các ngươi cố ý tới gây rối đúng không?"
"Sao thế?"
Bỗng một giọng nói được truyền tới.
"Đan Đường chủ!" Thấy người kia, tên đệ tử như thấy được cứu tỉnh:
"Nam nhân này tự xưng là Tiết Nhiễm, còn bảo có tín vật của Lão thái thái nhưng bọn họ lại không chịu bỏ tín vật ra, rõ ràng đám người này tới để gây rối!"
Đan Nhai là một nam tử trẻ tuổi, lông mày lưỡi mác, đôi mắt sáng ngời, khôi ngô tuấn tú, khí chất vô cùng uy nghiêm. Hắn ta đi tới, quét mắt qua ba người, trước khi minh chứng rõ ràng ba người này tới quấy rối, hắn t+a vẫn rất điềm đam hòa nhã- "Ba vị nói có tín vật, không biết là vật gì?"
Tiết Nhiễm nhìn Phong Quang. Phong Quang dùng khuỷu tay huých Thanh Ngọc:
"Ngươi nói đi."
"Đồ ở chỗ ngươi, ngươi nói đi."
Thanh Ngọc đứng sang phía bên kia của Tiết Nhiễm. Tiết Nhiễm nói:
"Phong Quang, đừng nghịch nữa."
Lần đầu tiên hắn gọi tên cô, ngữ khí tràn đầy bất lực. Mặt Phong Quang sa sầm, cô chỉ vì tốt cho hắn mà thôi, kết quả lại bị nghĩ rằng đang nghịch ngợm trẻ con.
"Được, chẳng phải các ngươi muốn xem tín vật? Các ngươi xem xong, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tìm ta."
Phong Quang nói xong, mở tay nải trong tay ra, chỉ thấy một miếng vải màu đỏ, bên trên thêu đóa mẫu đơn cao quý, góc tấm vải còn có khuế danh của Đường Lão thái thái.
Nhân lúc mọi người còn đang ngạc nhiên sững sờ, cô cười hi hi:
"Yếm che ngực của Đường Lão thái thái, chắc được coi là tín vật nhỉ."
Một mảnh im lặng. Một lúc sau, Tiết Nhiễm, Phong Quang cùng với Thanh Ngọc rốt cuộc cũng được vào Đường Môn, nhưng là bị áp giải đi vào, bởi bọn họ phạm phải tội danh mạo phạm Đường lão thái thái.
Phong Quang đi bên cạnh Tiết Nhiễm:
"Ngài xem, đều tại ngài, ta đã nói đừng có bỏ ra rồi, giờ thì tốt, còn chưa biết sẽ bị xử trí như nào đây."
"Hạ tiểu thư yên tâm."
Tiết Nhiễm không hề hoang mang, vẫn điểm tĩnh nói:
"Tại hạ sẽ không để tiểu thư xảy ra chuyện gì."
Phong Quang vô cùng cảm động:
"Ta tin tưởng thần y sẽ không để ta có chuyện, việc này đồng nghĩa với ơn cứu mạng, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân.
"Đan Đường chủ." Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên:
"Ngươi mang nhiều người như vậy đi vào, muốn làm gì vậy?"
Sự xuất hiện bất ngờ của hắn ta đã ngắt lời Phong Quang, Thanh Ngọc cười nhạt một tiếng, lập tức bị Phong Quang trừng mắt. Đan Nhai chắp tay:
"Mấy người này cố ý gây rối trước của Đường Môn, làm tổn hại danh tiếng Lão thái thái, ta đang định đưa bọn chúng đến gặp Lão thái thái, để Lão thái thái định đoạt xử lý bọn chúng thế nào."
Đường Chiều Nghĩa quét mắt qua:
"Chút chuyện nhỏ này đều cần làm phiền Lão thái thái, uy danh Đường gia ta không kẻ nào được xâm phạm, giết quách chúng đi."
Phong Quang không tự chủ được dịch người lại gần phía Tiết Nhiễm.
"Trưởng lão, chuyện can hệ đến mạng người, vẫn nên hỏi Đường lão thái thái thì thỏa đáng hơn."
"Có gì mà thỏa đáng hay không thỏa đáng, ta thấy ngươi không coi ta ra gì thì có. Đan Nhai, ngươi đừng quên, cho dù người ngồi lên chức Đường chủ thì vẫn chỉ là một người ngoài thôi, bởi vì ngươi không họ Đường."
Đan Nhai không hề biến sắc:
"Ở cương vị nào thì lo chức trách nấy, Đan Nhai không mang họ Đường, nhưng một lòng trung thành với Đường Môn."
"Hừ, ngươi lừa được người khác chứ không lừa được ta đầu. Lần này Cửu Ca bị trúng độc, nói không chừng chính là do ngươi!"
"Trưởng lão, không có chứng cứ thì đừng nói linh tỉnh."
Đan Nhai và Đường Chiêu Nghĩa mỗi người một cầu, không khí giương cung bạt kiếm, các đệ tử Đường Môn khác đều cúi đầu không dám chen lời.
Lúc này, một thị nữ đi tới như không cảm nhận thấy bầu không khí hiện tại đang rất nguy hiểm, sau khi thi lễ, nàng ta nói:
"Đan Đường chủ, Lão thái thái nói ba người này không có ác ý, mời bọn họ đi vào."
Đường Chiều Nghĩa hỏi:
"Câu này là chính miệng Lão thái thái nói?
"Dạ."
Thị nữ cung kính đáp lời. Sắc mặt Đường Chiêu Nghĩa càng thêm khó chịu. Đan Nhai lên tiếng:
"Ta cũng đang định đưa bọn họ vào gặp Lão thái thái, nếu Kim Lâu cô nương tới đây rồi thì phiền cô nương đưa họ đi vậy."
"Dạ."
Kim Lâu nhìn về phía mấy người Tiết Nhiễm: "Đa tạ cô nương."
Đường Môn xay giữa núi, có rất nhiều đình đài lầu gác, lướt mắt nhìn khắp nơi đều có những thân trúc thẳng tắp xanh ngút ngàn. Ba người đi sau Kim Lâu, đi khoảng mười phút thì đến đình viện của Đường lão thái thái.
Kim Lâu đứng ở cửa:
"Lão thái thái, đã đưa người đến."
"Vào đi."
Bên trong truyền tới một giọng nói sang sảng. Đoàn người đi vào đại sảnh, trông thấy một bà lão ngồi trên ghế chủ vị, dù đã tóc đã bạc phơ nhưng sắc mặt hồng hào, thần thái sáng láng, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như nhìn thấu vạn vật.
Có thể tưởng tượng, khi còn trẻ bà lão là một mỹ nhân mạnh mẽ phóng khoáng. Chắc chắn bà chính là người lúc trước có khuê danh Đàm Tiên mà bây giờ đã là Đường lão thái thái nắm mọi quyết sách của Đường Môn.
"Vãn bối Tiết Nhiễm bái kiến Đường lão thái thái."
Tiết Nhiễm chắp tay, giới thiệu từng người bên cạnh:
"Đây là đệ tử của ta, Thanh Ngọc, còn đây là..."
"Ta họ Hạ, chỉ là nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tên thôi."
Phong Quang vội nói, nháy mắt ra hiệu cho Tiết Nhiễm. Cô không muốn để người ngoài biết cô là vị hôn thê của Dịch Vô Thương. Tiết Nhiễm hiểu ý, không nhắc đến thân phận của cô nữa mà chuyển chủ đề:
"Đường lão thái thái, ta nhận được sự ủy thác của một người, đến đây để trị bệnh cho Đường công tử."
"Lão thân biết lý do Tiết thần y đến."
Đường lão thái thái nhận lấy chiếc túi vải do Kim Lầu dâng lên. Bà không mở ra, trên khuôn mặt đượm vẻ hoài niệm:
"Nhớ năm đó, ta ngâm suối nước nóng trong khe núi có một lát, quay đi quay lại đã không thấy yếm đâu thì ra là bị hắn nhặt mất."
Đám người im lặng. Nói chiếc yếm của mình bị mất một cách nhẹ như mây bay gió thoảng thế này có ổn lắm không? Hơn nữa, dùng chữ "trộm" thì thích hợp hơn đấy!
Phong Quang lẩm bẩm:
"Không hổ là Thiên hạ đệ nhất đê tiện, trộm cả yếm của nữ nhân."
"Vô sỉ!" Lần này Thanh Ngọc cũng cùng ý kiến với Phong Quang. Tiết Nhiễm đã hiểu vì sao Tôn Nhất Đao lại giao tín vật này cho Phong Quang mà không phải giao cho mình. Bởi Tôn Nhất Đạo biết, nếu giao cho hắn, nhất định hắn sẽ không lấy ra, da mặt hắn quá mỏng.
Đường lão thái thái cũng biết bầu không khí im phăng phắc hiện tại là do mình gây ra, nhưng bà hoàn toàn không thấy ngại, bảo Kim Lâu cất đồ đi, xong nói:
"Tiết thần y đến vì Cửu Ca, lão thần quả thực rất cảm kích, tình hình hiện giờ của Cửu Ca khiến người người lo lắng, tuy rằng trong lòng ta vô cùng áy náy nhưng vẫn mong Tiết thân y đi xem Cửu Ca trước, rồi sau đó mới nghỉ ngơi, không biết liệu có được không?"
"Cứu người quan trọng, tại hạ cũng mong muốn nhanh chóng đi chữa trị cho Đường công tử."
"Vậy thì tốt, mời Tiết thần y đi theo lão thân."
Đường lão thái thái đưa Tiết Nhiễm tới nơi Đường Cửu Ca ở, Phong Quang cũng đi theo. Thanh Ngọc thì tới phòng cho khách với Kim Lâu, cậu ta phải mang đồ đạc về phòng sắp xếp. Phong Quang đi bên cạnh Tiết Nhiễm, nhìn trái nhìn phải, không chút quan tâm đến bệnh tình Đường Cửu Ca mà Tiết Nhiễm và Đường lão thái thái đang nhắc đến.
Bỗng nhiên, một cô nương xông ra từ chỗ ngoặt, tốc độ chạy rất nhanh, nhìn thấy phía trước có người cũng chủ động tránh, nhưng cô nàng tránh được đường lão thái thái, tránh được Tiết Nhiễm mà không tránh được Phong Quang. Lúc hai người chuẩn bị đụng vào nhau, Tiết Nhiễm vươn tay kéo lấy cánh tay mềm mại như không xương kia, nhưng người hắn kéo không phải là Phong Quang.
Phong Quang ngã uych xuống đất, còn chưa kịp kêu đau đã nghe thấy tiếng Tiết Nhiễm thốt lên đầy kinh ngạc: "Duyệt Duyệt?