Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99

Chương 116

Edit: Linhlady

Beta: Phuongman48

Tô Linh Nhi nhướng mày nhìn thoáng qua Thước Nhi vẻ mặt mộng bức còn quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Được rồi, có chuyện gì lại kêu ngươi lên hầu hạ, đi xuống đi."

Thước Nhi ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nhi cùng Mạc Ly ngồi ở cùng nhau hài hòa như thế, thế mà lại sinh ra một loại cảm giác ngô gia có phi, xúc cảm tự hào khi được sủng hạnh!

Vì thế, sau đó toàn bộ căn phòng chỉ có tiếng lật sách.

Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần trở tối, chỉ chốc lát sau, Mạc Ly đã cảm thấy đôi mắt có chút hơi hơi chua xót, khép sách lại.

Quay đầu phát hiện Tô Linh Nhi vẫn giống như trước hứng thú dào dạt, lông mi vừa cong vừa dài, làn da trắng mịn như trứng gà bóc, làm trong đầu Mạc Ly tức khắc hiện ra hình ảnh tối hôm qua Tô Linh Nhi gối lên trên đùi mình, không khỏi cảm thấy bụng nóng lên, có dòng khí nóng chạy khắp người.

Mạc Ly có chút quẫn bách, vội vàng thắp cây nến trên bàn.

Mắng hạ lưu......

Ngọn lửa đột nhiên nổ tung.

Sợ tới mức Mạc Ly vội vàng duỗi tay che ở trước mặt Tô Linh Nhi.

Sợ nhảy không may có tia lửa nào bắn vào trên người Tô Linh Nhi.

Bang!

Tô Linh Nhi một tay đem sách khép lại.

Sau đó quay sang nhìn động tác của Mạc Ly không khỏi ấm lòng, cười nói: "Thiếp thân cảm tạ Thái tử gia!"

Nghe được ba chữ Thái tử gia, Mạc Ly không khỏi nhíu mày.

Trong đầu lại lần nữa hiện lên câu kia của Tô Linh Nhi "Một đời một kiếp một đôi!"

Ngữ khí có chút phẫn nộ nói: "Thời điểm không có người ngoài ở đây, nàng gọi ta là A Ly đi."

Tô Linh Nhi sửng sốt, nhưng vẻ mặt này vào trong mắt Mạc Ly lại biến thành bài xích, ghét bỏ, trong lòng bục bội, giống như giữa hai người có một khoảng cách rất xa.

Nhưng khi hắn nhìn Tô Linh Nhi lần nữa, chỉ thấy đôi mắt kia như nai con yếu ớt, ánh mắt rưng rưng, lại cố nén không rơi nước mắt, cái loại quật cường không chịu thua, vui sướng lại lo được lo mất, làm Mạc Ly cảm thấy tâm mình như bị cắt một miếng, máu chảy đầm đìa.

"Nhu Nhi, kỳ thật ta vẫn luôn biết tâm tư của nàng."

Mạc Ly cầm tay Tô Linh Nhi nắm chặt.

"Thái tử......"

Mạc Ly lắc đầu ý bảo Tô Linh Nhi không cần mở miệng.

Ngược lại tự mình tiếp tục nói: "Trước kia ta chỉ sợ làm nàng bị thương nên vẫn luôn rời xa, không dám tiếp cận, nhưng mà hiện tại ta đã suy nghĩ cẩn thận, từ nay về sau ta Mạc Ly nhất định sẽ không phụ nàng!"

Biểu tình Tô Linh Nhi đình trệ, nhưng chính nàng hiểu được đây là là hứa hẹn lớn nhất mà Mạc Ly có khả năng làm được.

Nhìn ánh mắt Mạc Ly có chờ đợi cùng bất an, Tô Linh Nhi đột nhiên phụt một tiếng bật cười: "Người khác nếu là nhìn thấy dáng vẻ A Ly lúc này, chỉ sợ như nhìn thấy quỷ đấy."

Mạc Ly vừa nhìn Tô Linh Nhi cười, chỉ cảm thấy mây trôi thấy ánh trăng, lại phảng phất là trời đêm thấy pháo hoa, luôn cảm thấy có chút không thực tế.

Một lúc lâu sau, Mạc Ly mới phản ứng lại, vội lôi kéo Tô Linh Nhi hỏi: "Nhu Nhi, nàng vừa rồi gọi ta là cái gì?!"

Nghe được Mạc Ly hỏi chuyện, Tô Linh Nhi xấu hổ mà cúi đầu, dùng một âm thanh không thể nghe thấy nhẹ giọng nói: "A Ly!"

"Nhu Nhi, nàng có biết ta giờ phút này trong lòng có bao nhiêu vui mừng."

Tuy rằng hắn không thể hứa cho nàng một đời một kiếp một đôi, nhưng hắn nguyện ý khi sinh thời, dùng ôn nhu để đối đãi nàng.

Nghe động tĩnh trong phòng, Thước Nhi còn tưởng rằng Tô Linh Nhi lại chọc Mạc Ly tức giận sợ tới mức xông vào, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.

"Thái tử, ngài tạm tha chủ tử đi, đều là nô tỳ sai......"

Tô Linh Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, bị động tác Thước Nhi này làm cho nín khóc mỉm cười.

Khuôn mặt Mạc Ly cao hứng nói: "Tha nàng?! Xem ra cả đời này không có khả năng!"

Thước Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng Tô Linh Nhi cùng Mạc Ly nhìn nhau cười, tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng bản thân cũng có thể hiểu rõ đây là kết cục viên mãn rồi.

11.10.2018
Bình Luận (0)
Comment