Edit: LinhladyBeta: Phuongman48Hứa Như Như bởi vì chạy một đoạn đường dài nên có chút hết hơi, thở hổn hển nói: "Hạo ca ca, anh nhanh nhanh đi cứu Linh Nhi, cậu ấy...... Cậu ấy......"
Đỗ Hạo vừa thấy là Hứa Như Như, lại nghe thấy Hứa Như Như nói về Tô Linh Nhi, vội vàng bắt lấy tay Hứa Như Như, vẻ mặt nôn nóng hỏi: "Như Như, em đừng có gấp, Linh Nhi rốt cuộc là bị làm sao?"
Đỗ Hạo biết Hứa Như Như càng gấp lại càng không nói nên lời nhưng nhìn lại hắn bây giờ so với ai khác đều sốt ruột hơn!
"Hạo ca ca, Linh Nhi bị Mộ Dung Vân mang tới WC rồi, Anh nhanh nhanh đi cứu cậu ấy đi."
Phanh!
Đỗ Hạo một chân đem ghế đá văng, giống như phát điên mà xông ra ngoài.
Hứa Như Như nửa chống thân mình, thở hổn hển một lúc, sau đó cũng từ trong phòng học chạy đi ra ngoài.
Lúc Đỗ Hạo chạy tới khu năm nhất, vừa vặn tan học.
Chính là lúc hắn đi vào WC nữ của ban ba năm nhất nằm ở tầng trệt lại phát hiện Tô Linh Nhi không có bên trong.
Ở một nơi khác, Tô Linh Nhi bị Mộ Dung Vân mang đi, cô vẫn luôn lưu ý bốn phía, thừa dịp đám người Mộ Dung Vân không chú ý móc di động ra trộm nhắn tin cho Hứa Như Như.
Mà sở dĩ cô không nhắn tin cho Đỗ Hạo, đó là bởi vì buổi chiều ngày hôm qua ở cửa hàng đồ ngọt, cô bị đồ ăn hấp dẫn, vui vẻ hưởng thụ đến nỗi quên cả việc xin số di động của Đỗ Hạo.
Đang lúc Đỗ Hạo nôn nóng vạn phần, Hứa Như Như giơ di động từ phía sau đuổi theo lại đây.
"Hạo ca ca, mau xem! Linh Nhi bị bọn họ đưa tới thư viện rồi."
Đỗ Hạo nhìn thoáng qua di động trong tay Hứa Như Như, tiếp theo lấy vận tốc ánh sáng biến mất trong tầm mắt Hứa Như Như.
Linh Nhi, cậu ngàn vạn không cần có việc a!
Mộ Dung Vân, nếu Linh Nhi thiếu một sợi lông tơ, hắn đều phải đòi lại từ trên người cô ta gấp trăm ngàn lần.
"Nhanh đi vào!"
Một bàn tay Tô Linh Nhi bỏ vào trong túi quần.
Thấy dáng vẻ của Tô Linh Nhi bây giờ, Mộ Dung Vân không khỏi cười ra tiếng tới: "Không thể không nói, cô cũng thích giả vờ a, đến bây giờ còn ra vẻ trấn định!"
Tô Linh Nhi không để bụng.
Cô bỏ tay vào túi không phải để che giấu khủng hoảng trong nội tâm, mà là vì đợi lát nữa dùng tốc độ nhanh nhất móc dao nhỏ ra.
Muốn cô bày sắc mặt cho xem, bọn người này còn kém xa!
"Mày có biết bọn tao gọi mày tới đây là vì chuyện gì không?"
Mộ Dung Vân quyết định lần này tự mình động thủ, mặc kệ là ai, dám cùng cô ta tranh Đỗ Hạo đó chính là tìm chết.
"Không biết."
Vẻ mặt Tô Linh Nhi nhẹ nhàng bâng quơ.
"Hừ, còn giả vờ! Ngày hôm qua có phải Đỗ Hạo nắm tay mày hay không?"
Đối với chất vấn Mộ Dung Vân, vẻ mặt Tô Linh Nhi kinh ngạc.
"Mày không cần giảo biện, trong tay bọn tao đã có chứng cứ."
Nói xong Mộ Dung Vân lấy ảnh mà Đỗ Hiểu Phượng chụp lại giơ ra.
"Giảo biện? Vừa rồi lỗ tai chó nào của các người nghe thấy tôi nói chuyện?"
Tô Linh Nhi vừa dứt lời, Mộ Dung Vân chưa kịp mở miệng nói chuyện thì một cánh cửa trong WC đột nhiên mở ra.
"Lưu Linh Nhi, mày đừng giả vờ, ngày hôm qua mày cùng Đỗ Hạo học trưởng nắm tay nhau. Lần này chính là nhân chứng vật chứng đều có, chẳng lẽ mày còn muốn đẩy cho tao?"
Tô Linh Nhi nhìn Đỗ Hiểu Phượng một thân hỗn độn, quần áo bình thường sạch sẽ bây giờ khắp nơi đều là vệt nước cùng dấu chân, khuôn mặt vốn dĩ khá thanh tú giờ lại bầm dập, chỗ đen, chỗ xanh giống diễn viên hát tuồng.
"Ngọa tào, nữ quỷ ở đâu tới!"
(beta: "ngọa tào" tuinghĩchắc nghĩa cũngtương tựmấycâuchửithềcủabênmình, muốnsửalạití cho thuần Việt cơmàkhôngbiếtsửasaocho "lịchsự" )Tô Linh Nhi tự nhiên nghe ra đây là giọng của Đỗ Hiểu Phượng nhưng vẫn giả bộ làm như chịu kinh hách.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân đối với Đỗ Hiểu Phượng không kiên nhẫn hỏi: "Mày làm gì? Sao còn ở nơi này, chẳng lẽ còn không bị đánh đủ sao?!"