Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99

Chương 97

Edit: Linhlady

Beta: Phuongman48

Nhìn thấy Tô Linh Nhi như thế này, tâm tư Hạo Thiên rốt cuộc bình tĩnh trở lại, sau đó dùng một loại thanh âm khắc chế đã có chút lãnh khốc trả lời nói: "Chân thần huyết thống chính là sau khi cô rời khỏi thế giới kia tất cả tín ngưỡng cô có được hội tụ thành một loại kỹ năng đặc thù, cùng lúc đó căn cứ theo chủng tộc của kí chủ ở đó rút ra huyết mạch, cô được lợi vô cùng."

Nghe Hạo Thiên giải thích xong, Tô Linh Nhi kinh hỉ trừng lớn mắt.

"Thế mà lại có chuyện tốt như vậy!"

Cái này quả thực chính là một cái bảo khố huyết mạch!

Hiện tại cô đã hận không thể lập tức tiến vào luân hồi tiếp theo, thu thập huyết mạch chủng tộc khác để gia tăng thực lực bản thân.

Cho nên khi Hạo Thiên mở miệng dò hỏi cô muốn ở lại không gian nghỉ ngơi hay là tiến vào thế giới tiếp theo, Tô Linh Nhi quyết đoán trả lời nói: "Tôi muốn đi vào luân hồi tiếp theo!"

"Được!"

Tô Linh Nhi nghe bên tai vang lên thanh âm mơ hồ của Hạo Thiên, giây tiếp theo, cô liền nghênh đón từng trận choáng váng, thân thể suy yếu vô lực, giống như bị bệnh rất nặng.

Tô Linh Nhi muốn mở to mắt, lại cảm thấy mí mắt nặng tựa ngàn cân, giống như bị một tòa núi lớn đè nặng, đến cuối cùng một khe hở cũng không mở ra được.

"Trương ngự y, ông hãy cứu tiểu thư chúng ta đi."

Tô Linh Nhi nghe được một giọng thiếu nữ bi thống khóc nức nở.

"Ai! Lão phu cũng chỉ có thể ra sức, thân mình Uyển trắc phi vốn đã yếu ớt, hiện giờ lại là trời đông giá rét, thời điểm phát hiện rơi vào trong ao đã bị hàn khí xâm thể, cỗ hàn khí này cùng với âm khí trong cơ thể trắc phúc tấn tương đồng, cho dù là Đại La Kim Tiên tới cũng không có cách nào!"

Nghe được ngự y nói, ý thức Tô Linh Nhi còn thanh tỉnh dùng toàn bộ sức lực, rốt cuộc giật mí mắt.

Đồng tác kia rất nhỏ vừa vặn bị Thước Nhi vẫn luôn canh giữ ở bên người nhìn thấy, vội vàng lớn tiếng nói với Trương Mạnh Dân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi: "Trương ngự y, ngài mau đến xem xem, tiểu thư nàng ấy động mí mắt."

Nghe vậy, Trương Mạnh Dân vội vàng đem đồ trong tay ném xuống, bước nhanh đi đến trước giường, vươn tay căng mí mắt Tô Linh Nhi ra.

"Mau, thái tử phi không phải đưa tới đây một củ nhân sâm hay sao, nhanh chóng lấy lại đây."

Thước Nhi cuống quít từ phòng trong lấy ra một hộp gấm màu đỏ rực.

Nhìn bộ dáng Tô Linh Nhi trên giường, Trương Mạnh Dân phát hiện Tô Linh Nhi không có cách nào ăn nhân sâm, liền vội vàng phân phó nói: "Mau đem củ nhân sâm này bỏ thêm ba bát nước đun lên, sau đó cho trắc phi ăn vào."

Sau nửa canh giờ, Thước Nhi bưng một cái chén sứ nhỏ tinh xảo.

"Ngự y, canh sâm nấu xong rồi!"

Trương Mạnh Dân nhìn canh sâm, tức khắc lâm vào bên trong rối rắm.

"Trắc phi suy yếu như thế căn bản một giọt canh sâm cũng không nuốt xuống được, vậy phải làm sao bây giờ!"

Nghe thấy Trương Mạnh Dân nói, Thước Nhi vội vàng buông chén sứ trong tay.

"Ngự y, nếu không ta đút cho tiểu thư nhà chúng ta......"

Vừa lúc Thước Nhi nói xong câu đó, cửa phòng đột nhiên bị đá văng.

Một trận gió lạnh thổi vào, bên ngoài trận tuyết lớn vẫn rơi, tuyết giống như lông ngỗng nhẹ nhàng cuốn theo vào.

Thước Nhi thấy nam nhân đứng ở cửa liền biết tiểu thư nhà mình lần này được cứu rồi!

Tô Linh Nhi tỉnh lại lần nữa, rốt cuộc có thể mở to mắt nhìn mọi thứ chung quanh, chỉ là làm nàng không thể tưởng được chính là thân thể này như cũ mềm yếu vô lực, căn bản không có nửa điểm sức lực.

Đang lúc Tô Linh Nhi nhìn chung quanh căn phòng kiểu cổ đại trang trí hoa văn cổ kính, đột nhiên đầu truyền đến từng trận đau nhức, làm nàng không khỏi rên ra tiếng.

"Tiểu thư......"

Thước Nhi vẫn luôn canh giữ ở mép giường vừa nghe thấy thanh âm Tô Linh Nhi, toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên.

Thấy Tô Linh Nhi nằm ở trên giường đau đến vẻ mặt trắng bệch, lộ ra một nụ cười kích động vui vẻ: "Tiểu thư, người đã tỉnh rồi!"

7.9.2018
Bình Luận (0)
Comment