Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 1303

Phim bắt đầu chiếu rồi, trên màn ảnh xuất hiện là một bức khung hình, theo kéo dài, một cái phòng ở thoạt nhìn phổ thông không thể lại phổ thông hơn xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, lại cho người ta một loại cảm giác âm trầm quỷ dị.

Trầm Mộc Bạch trong lòng không khỏi khẩn trương, vội vàng cúi đầu cầm bắp rang nhét vào trong mồm.

Rạp chiếu phim bầu không khí tương đối yên tĩnh, có thể là cái phim này vẫn đủ khủng bố, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm trợn mắt há mồm.

"Lâm Nhị Tây, cậu cứ sợ như vậy?" Bên cạnh truyền đến thanh tuyến thiếu niên êm tai lộ vẻ cười, giống như là đang nhạo báng, hoặc như là đang cười nhạo.

Trầm Mộc Bạch hít vào một hơi thật sâu, trong lòng chửi thầm, mặt mỉm cười ngửa mặt lên, "Ai sợ?"

Sau đó ra vẻ trấn định hướng về trên màn ảnh nhìn lại, vừa vặn một cái nữ quỷ tóc tai bù xù từ trong rương leo ra, khuôn mặt dính máu mắt trợn trắng lập tức phóng đại ở trong ánh mắt bọn họ.

Trầm Mộc Bạch, "..."

Tay cô lắc một cái, bắp rang đều kém chút rơi xuống.

Ô ô ô Giang Cảnh Sâm đại gia ngươi, lão nương chém chết ngươi.

Trầm Mộc Bạch cứ việc sợ đến muốn mạng, con mắt vẫn là trực lăng lăng trừng mắt coi phim.

Một cái tay lúc này chậm rãi duỗi tới, cô phát giác được, vẻ mặt nhăn nhó trở tay đánh qua.

Một tiếng "Ba" tại không gian yên tĩnh lộ ra có mấy phần rõ ràng, cũng may người xem lúc này chính mục không chuyển con ngươi mà nhìn xem màn ảnh, cũng không có chú ý tới nơi hẻo lánh bên này.

Trầm Mộc Bạch dọa đến mồ hôi lạnh đều chảy ra, lúc này đang lườm kẻ cầm đầu, mồm mép run lên nói, "Giang Cảnh Sâm, cậu muốn làm gì?"

Thiếu niên tóc đen nhìn mu bàn tay mình bị đánh một mảnh đỏ, nhíu mày, kẹp hai cái bắp rang bỏ vào trong miệng, tự tiếu phi tiếu nói, "Cậu cứ nói đi?"

Trầm Mộc Bạch kịp phản ứng, tự hiểu là mất mặt, da mặt đỏ lên, không lại nói tiếp, nhưng là không dám nhìn chằm chằm màn hình lớn.

Giang Cảnh Sâm trong mắt lướt qua một tia xảo trá, bất động thanh sắc nhích lại gần.

Trầm Mộc Bạch nội tâm cầu nguyện bộ phim này nhanh chiếu hết, sao có thể chú ý tới động tác của hắn, chờ thời điểm phản ứng lại, cái cỗ thân thể ấm áp kia đã kề sát đi qua.

Cô vội vàng ngước mắt nhìn lại, trước mắt phóng đại chính là khuôn mặt thiếu niên tóc đen anh tuấn nhan, đôi mắt đen giống như diệu thạch phảng phất ẩn ẩn lộ ra nóng bỏng sáng ngời, chính không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Trầm Mộc Bạch vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, bận bịu đi nhìn xung quanh, phát hiện không có người chú ý nơi này mới chậm rãi thở phào một hơi, đẩy người nói, "Xem thật kỹ phim của cậu."

"Phim có cái gì hay?" Thái tử gia chớp chớp vành môi, nghiêng thân nắm được cái cằm cô "Lâm Nhị Tây, cậu sẽ không phải cho là mục tiêu của tôi chỉ có xem phim đơn giản như vậy nha?"

Trầm Mộc Bạch còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm nhận đến môi ấm áp che xuống dưới.

Trong tay cô bắp rang rơi đầy đất, thân thể bị gông cùm xiềng xích, chỉ có thể bất lực thừa nhận nụ hôn này.

Đối phương chống đỡ mở răng môi cô, ngậm lấy cái lưỡi mềm mại kia, sau đó dụng lực liếm mút hút lấy, mang theo nồng đậm tính công kích cùng tham muốn giữ lấy, giống như là muốn cấp làm trên người cô tất cả trình độ.

Trầm Mộc Bạch mặt đỏ tới mang tai, cô có thể rõ ràng nghe được lúc hai người giao hòa, phát ra âm thanh nước đọng mập mờ mà kéo dài, không khỏi khẩn trương lên.

Một loại sợ hãi bị người phát hiện còn có cảm giác xấu hổ bí ẩn xâm nhập lần đi lên, cô gắt gao bóp lấy cánh tay Giang Cảnh Sâm.

Đối phương lại là càng thêm quyết tâm hôn cô, đưa cả người cô ôm vào đến, để cho cô lấy tư thế dạng chân, một cái tay theo vạt áo bên trong dò xét tiến vào, vuốt ve cái kia vòng eo tinh tế tỉ mỉ kia.

Trầm Mộc Bạch hốc mắt đỏ lên, "A.. Giang Cảnh.."
Bình Luận (0)
Comment