Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 1710

Diệp Lan nụ cười cứng đờ, rất nhanh thoáng qua tức thì, "Không thích ăn không sao, cái kia tôi ngày mai mang sữa bò tới, cậu thích ăn bánh mì sao? Hay là thứ gì khác?"

Tịch Chiến giống như cười mà không phải cười, "Cậu đây là muốn đoạt công việc của lớp phó học tập sao?"

Diệp Lan sắc mặt khó coi, miễn cưỡng cười vui nói, "Công việc của lớp phó học tập không bao gồm cái này đi, kỳ thật mẹ tôi làm điểm tâm ăn thật ngon, bà ấy làm tangbao cũng ăn thật ngon."

Tịch Chiến không nhanh không chậm, "Cậu không phải đem lời của tôi nghe không rõ?"

Diệp Lan làm bộ nghe không hiểu, cắn môi cười nói, "Tịch Chiến? Kỳ thật tôi cũng biết làm một chút, trù nghệ cũng rất tốt."

"Không phải vấn đề thứ gì có ăn ngon hay không, mà là người." Tịch Chiến trên mặt ý cười nhạt xuống dưới, "Tôi luôn luôn không thế nào thích đem lời nói nói quá rõ, như thế không khỏi quá khó nhìn, bạn học Diệp, cậu cảm thấy thế nào?"

Diệp Lan sắc mặt tái nhợt.

Tiếu Triết Vũ nói đùa, "Diệp mỹ nữ, cậu lại là cần gì chứ, nữ sinh cùng Tịch ca tỏ tình cậu cũng không phải chưa thấy qua."

Diệp Lan nắm chặt nắm đấm, quay người về tới trên chỗ ngồi.

Cô ta làm sao sẽ không biết.

Chỉ là Tống Thất Thất kia có thể chết da nát đánh, cô ta vì sao liền không thể.

Nhưng là chuyện này căn bản cũng không phải là cô ta nghĩ như thế.

Diệp Lan xum xoe Trầm Mộc Bạch tự nhiên nhìn ở trong mắt, cô ngay từ đầu còn lo lắng Tịch Chiến có thể muốn nói chuyện yêu đương liền đáp ứng hay không, nhìn đến đây không khỏi thở phào một hơi.

Đối phương đáp ứng không đánh nhau đây là một chuyện tốt, người chứng minh sinh quan đã dần dần nhận thay đổi. Nhưng là như vậy còn chưa đủ, muốn triệt để dựng nên nhân sinh mới, liền phải đọc nhiều sách, tri thức mới là phương pháp tầm mắt khoáng đạt tốt nhất.

Trầm Mộc Bạch nghĩ đến trách nhiệm bản thân trọng đại, không khỏi nắm chặt nắm tay nhỏ.

Ừm, nhiệm vụ tiếp theo chính là phải để cho Tịch Chiến yêu học tập, hiểu rõ tầm quan trọng của học tập.

Nghe đơn giản, áp dụng thì có nhiều khó khăn.

Trầm Mộc Bạch nghĩ đến nam chính đến nay còn đang chép bài tập, nội tâm không khỏi cảm thấy một trận tuyệt vọng.

Tiếu Triết Vũ dư quang thoáng nhìn thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Tịch ca ngẩn người, lại liếc mắt nhìn Tịch ca, đối phương khóe môi ngăn không được giương lên, ánh mắt khỏi phải nói có bao nhiêu ôn nhu.

Không khỏi yên lặng ăn một cái thức ăn cho chó này.

Trầm Mộc Bạch thời điểm bừng tỉnh, đã là chuyện của năm phút đồng hồ sau, cô lộ ra một bộ thần sắc ngưng trọng, "Bạn học Tịch, tôi hiện tại muốn nói với cậu một chuyện rất quan trọng."

Tịch Chiến không khỏi nhướng mày, "Hửm?"

Hắn kéo lại khẩu trang, nhân vật trên điện thoại di động không biết khi nào thanh máu biến không.

Thiếu nữ lộ ra một mặt thần sắc xoắn xuýt, sau đó lấy dũng khí nói, "Kỳ thật đối với cảnh ngộ gia đình cậu, tôi sâu sắc đau lòng, nhưng là người, vẫn là muốn nhìn về phía trước một chút." Cô nêu ví dụ mấy người bởi vì tri thức nghịch tập trở thành một đời người may mắn, hít thở sâu một hơi nói, "Bạn học Tịch, tôi hi vọng cậu có thể hiểu rõ tôi dụng khổ lương tâm."

Tịch Chiến nín cười, "Cho nên lớp phó học tập là muốn?"

Trầm Mộc Bạch có chút kích động cầm tay nam sinh tóc đen, "Tôi hi vọng cậu có thể học tập cho giỏi, hàng ngày hướng lên trên."

Tiếu Triết Vũ, "..."

Không được hắn sắp không nhịn được nữa.

Dư quang thoáng nhìn bả vai đối phương càng không ngừng run run, thiếu nữ nhíu nhíu mày, "Bạn học Tiếu, cậu cười cái gì?"

Tiếu Triết Vũ, ".. Tôi chỉ là nghĩ tới cảnh ngộ gia đình Tịch ca, rất khó chịu, Tịch ca quá đáng thương, thừa nhận hắn cái tuổi này không nên tiếp nhận thống khổ và tuyệt vọng."

Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, an ủi, ".. Thật xin lỗi nhắc tới chuyện cậu thương tâm, nhưng tôi vẫn là muốn nói, có tri thức liền có thể thay đổi tất cả, về sau cậu sẽ có một cái gia đình hạnh phúc mỹ mãn."
Bình Luận (0)
Comment