Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 1712

Trầm Mộc Bạch dừng một chút, ngay sau đó lộ ra một mặt thần sắc xoắn xuýt, "Cái này đối với cậu mà nói khả năng có chút khó, nhưng là kỳ thực, mộng tưởng dù sao cũng nên là phải có."

Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ mềm mại bị ngủ ra một đường dấu nhàn nhạt, trên đầu lông ngốc có chút nhếch lên, cặp mắt tròn lưu lưu kia khi nhìn tới, không khỏi để cho trong lòng người mềm nhũn.

Tịch Chiến nín cười, "Ừm, lớp phó học tập nói đến đúng."

Hắn dùng một cái tay thờ ơ gõ mặt bàn, một cái tay khác điểm vào vòng bạn bè Wechat.

Sau đó phát ra một tin mới.

Chưa được vài phút thời gian, nhắn lại liền nổ.

Tịch Chiến một cử động kia không thua gì xác chết vùng dậy, dù sao bạn bè lâu như vậy, đám người chưa từng thấy qua hắn phát tin gì qua. Hơn nữa chắc lần này, tin tức vẫn là tương đối kình bạo.

Giới thiệu cho mọi người một chút, bạn gái tương lai của tôi đây [ hình ảnh]

[ Vương Tử Hạo: Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng là cậu tại sao phải đánh gạch men, giữa người và người tín nhiệm cơ bản nhất đâu? ]

[ Hà Lực: Tất cả mọi người là bên hông bàn, vì sao cậu đột xuất như vậy.. Tịch ca.]

[ Tiếu Triết Vũ: Tịch ca, cậu chính là Tịch ca tôi biết kia sao? ]

[ Lâm tổng: Cảm giác là cái em gái rất đáng yêu nha.. Chờ đã Tịch Chiến thì ra thích là nữ sinh? ]

[ Lộ Duy: Lầu trên can đảm lắm, vì lầu trên like.]

* * *

[ Phương Chu: Mặc dù biết chút gì, nhưng là tôi không dám nói.]

[ Thư Dịch: Bạn gái tương lai? Cho nên Tịch ca đây là đang đuổi ngược sao? Hiếu kỳ dung mạo chị dâu ra sao.]

[ Xã hội của Nguyên gia ta: Cũng là tình yêu đẹp đẽ, vì sao cậu không giống bình thường như vậy.. Tịch ca, trước kia là tôi nhìn lầm cậu.]

Tịch Chiến một bản mặt thỏa mãn đem ánh mắt thu hồi, cúi đầu nhìn thiếu nữ đang giảng giải, khóe môi khẽ nhếch.

Trầm Mộc Bạch ngước mắt, "Hiểu không?"

Nam sinh tóc đen một mặt bình tĩnh đem khẩu trang kéo xuống, không nhanh không chậm mở miệng nói, "Lớp phó học tập, kỳ thật trong lòng tôi một mực có cái tiếc nuối."

Thiếu nữ có chút trợn tròn đôi mắt, ngay sau đó lộ ra thần sắc cuống cuồng vội vã, "Tiếc nuối cái gì?"

Dùng ngón tay thon dài gõ dưới mặt bàn, tại dưới tầm mắt thiếu nữ chuyên chú, Tịch Chiến mở miệng nói, "Nếu như không thể hoàn thành nỗi tiếc nuối này, tôi cảm thấy nhân sinh cũng không có cái ý tứ gì."

Nghiêm trọng như vậy?

Trầm Mộc Bạch trong lòng không khỏi khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lấy nói, "Bạn học Tịch, yên tâm, chỉ cần cậu nói ra, tôi liền nhất định sẽ cố gắng giúp cậu thực hiện."

Tịch Chiến nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói, "Đã lớn như vậy ta còn không có yêu đương qua."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô không khỏi hung hăng trừng đối phương một chút, "Yêu sớm là không tốt."

Tịch Chiến nín cười, "Ừm, lớp phó học tập nói đến đúng, nhưng là vừa nghĩ tới trước khi thi Thanh Hoa Bắc Đại đều không thể nói chuyện yêu đương, tôi liền cảm thấy rất đáng tiếc."

Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm nam sinh một lúc lâu, ý đồ cố gắng thuyết phục đối phương, "Kỳ thật yêu đương cũng không cái gì tốt."

Tịch Chiến cúi đầu nhìn chăm chú lên thiếu nữ, thanh âm không tự chủ được có chút đè thấp, "Nói như vậy, lớp phó học tập rất có kinh nghiệm?"

Trầm Mộc Bạch cả giận nói, "Không nếm qua thịt heo còn không có thấy qua heo chạy à."

Cô bẻ ngón tay, tinh tế điểm ra chỗ xấu của yêu đương, vẫn không quên nêu ví dụ mấy người chia tay thậm chí vì yêu đương cuồng mà mất lý trí "Bạn học Tịch, tôi rất rõ ràng như cậu tâm tình muốn nói yêu đương, nhưng là cậu phải hiểu được, có phong hiểm, cần cẩn thận."

Tịch Chiến nín cười, đem khẩu trang một lần nữa kéo trở về, cụp đôi mắt nói xuống, "Thế nhưng là, tôi mặc dù dáng dấp đẹp trai, lại một lần yêu đương cũng không có làm qua."
Bình Luận (0)
Comment